Buổi sáng ngày nghiệm binh thứ hai diễn ra bình thường. Hôm đó Yến Đại Bảo đã thoa mặt trắng bệch như ma. Cô không dám dùng kem chống nắng đã mua mà lén dùng một ít của Cung Ngũ. Trong đám đông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ đáng sợ, ai không biết còn tưởng rằng cô đang diễn vai cương thi thời Thanh.
Cung Ngũ đuổi theo phía sau: “Yến Đại Bảo, cậu thoa nhiều kem chống nắng quá, mặt trắng bệch cả lên rồi.”
Yến Đại Bảo hoàn toàn không thèm để ý đến: “Tớ đen sì rồi, phải thoa nhiều mới chống nắng được!”
Đến đội duyệt binh của khoa tiếng Anh, các lãnh đạo trường ngồi trên bục, khi Cung Ngũ chạy đến, bọn họ nhìn thấy trong gương mặt nhỏ trắng trẻo trong một đám đông mặt đen, suýt nữa thì ngỡ rằng mình hoa mắt nên sinh ra ảo giác, dù sao thì con ma trắng kia cũng có bóng, còn đang đi lại soạt soạt cùng mọi người.
Mỗi trường học ít nhiều đều có những truyền thuyết ma quỷ, đại học Thanh Thành xưa nay vẫn lưu truyền một câu chuyện kể rằng nhiều năm về trước trong đợt tập quân sự có một nữ sinh mất mạng. Các sinh viên còn đồn nhau rằng mỗi lần nghiệm binh, nữ sinh mất mạng kia đều đi theo sau đội ngũ của họ để hoàn thành hoạt động nghiệm binh còn chưa hoàn thành được lúc còn sống. Thật giả ra sao lãnh đạo trường cũng không biết, nhưng dù sao chỉ cần nhìn thấy là đã dựng hết tóc gáy lên rồi.
Khuôn mặt trắng bệch đó của Yến Đại Bảo khiến người ta liên tưởng đến truyền thuyết kia.
Cung Ngũ thực sự bái phục cô ấy sát đất. Kết thúc duyệt binh quay về phòng, Cung Ngũ kéo Yến Đại Bảo đi rửa mặt, “Cậu làm lãng phí kem chống nắng của tớ quá! Tớ dùng bao nhiêu lâu mới hết chừng ấy cậu dùng một lần đã hết luôn rồi, cậu cố ý làm thế có đúng không?”
Yến Đại Bảo tức giận, “Tiểu Ngũ, cậu không phát hiện ra là da mặt tớ đã trắng hơn rồi à?”
Cung Ngũ gật đầu, “Thấy rồi, trắng như mặt quỷ luôn.”
Lam Anh không lên tiếng, cúi đầu đọc sách, An Hổ Phách cười ngửa đầu ra sau, “Yến Đại Bảo, cậu giỏi!”
Cho dù như vậy cũng không ngăn cản những người theo đuổi xung quanh Yến Đại Bảo, khuôn mặt quỷ nhỏ nhắn đó của cô không những không khiến người khác thấy sợ hãi mà càng làm cô trở nên nổi bật hơn, thu hút nhiều người theo đuổi hơn.
Sau đợt tập quân sự, Yến Đại Bảo không những có người theo đuổi mà Lam Anh cũng có nhiều người theo đuổi, đặc biệt là các nam sinh khoa thể dục thể thao thi nhau nhào tới. Trong đó không thiếu những anh chàng tướng tá cao ráo khôi ngô tuấn tú, kết quả Lam Anh bảo người ta đấu tay đôi với cô, nếu thắng thì cô đồng ý, thua thì chấp nhận dừng mọi chuyện tại đây.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo trở thành đội cổ vũ Lam Anh đấu tay đôi với những anh chàng theo đuổi cô ấy. Lần nào nghe nói có người nói muốn qua lại với Lam Anh, hai người họ cũng đều lật đật chạy đến xem, chỉ thiếu nước mua hai quả bông cầm lúc lắc trong tay cổ vũ nữa thôi.
Sau đó có một ngày, trong khi đang hăng hái cổ vũ cho Lam Anh, Cung Ngũ bị ai đó nhét cho một mẩu giấy nhỏ. Cô mở ra xem, bên trên ghi một dãy số điện thoại. Yến Đại Bảo lén liếc nhìn thử, phát hiện chỉ có một dãy số điện thoại, cuối cùng cô cũng yên tâm.
Chiêu để lại số điện thoại cho Tiểu Ngũ là vô dụng, bởi vì Tiểu Ngũ là một kẻ keo kiệt vạn năng. Cô ấy tuyệt đối sẽ không nỡ tiêu tiền điện thoại để gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho người khác đâu.
Kết cục của tất cả những người để lại số điện thoại cho Cung Ngũ đều là: Từ đây nàng bặt vô âm tín, đôi mắt mênh mang lệ nhạt nhòa.
Chiêu viết thư tình cũng vô dụng, bởi vì Cung Ngũ học dốt, khi còn nhỏ đi học ghét nhất viết tập làm văn, viết thư tình đối với cô chẳng khác gì viết tập làm văn, đám người theo đuổi cô cứ thế lệ nhạt nhòa.
Cuối cùng cũng có kẻ si tình tổng kết lại kinh nghiệm đưa ra hai chiêu Cung Ngũ thích nhất, một là mời người đẹp ăn cơm, hai là tặng quà.
Yến Đại Bảo phát hiện ra hai ngày nay Cung Ngũ nhận quà đến mỏi tay, cô ấy còn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy sau khi nhận được quà Cung Ngũ nói với người ta rằng: “Quà tặng rồi như bát nước hắt đi, ai muốn đòi lại thì người đó là chó!”
Lúc này Cung Ngũ đang ngồi bóc quà, động tác cẩn thận tỉ mỉ giống như đang nâng niu một vật báu.
Yến Đại Bảo, Lam Anh và cả An Hổ Phác đều tới xem: “Tiểu Ngũ, cái này đắt lắm à?”
Cung Ngũ không ngẩng đầu lên nói: “Tớ có biết đâu.”
“Thế sao cậu còn cẩn thận như vậy hả?”
“Các cậu thì hiểu cái gì hả? Tớ phải giữ hộp gói quà nguyên vẹn thì mới bán được giá chứ.”
Chuyện Tần Tiểu Ngư bán mĩ phẩm đã cho cô linh cảm, cô quyết định sẽ mang hết đống quà này tìm một chỗ bán hết đi, nếu không thì sao cô lại nhận quà chứ?
Yến Đại Bảo: “…”
Gương mặt xinh đẹp của Lam Anh co lại, âm thầm đọc sách tiếp.
An Hổ Phách bĩu môi: “Tiểu Ngũ, cậu làm vậy không được hay cho lắm thì phải? Mấy người tặng quà cho cậu sẽ đau lòng lắm đấy! Hơn nữa, nếu gặp phải mấy kẻ nhỏ mọn không theo đuổi được cậu quay ra đòi quà mà cậu lại bán mất rồi thì sao cậu trả lại người ta được chứ?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên liếc nhìn An Hổ Phách, “Đã nói là ai đòi lại quà thì là chó rồi, nếu như người đó chấp nhận làm chó thì tớ chia một nửa tiền bán được cho hắn ta thôi.”
An Hổ Phách: “…”
Thế là hơn nửa số quà Cung Ngũ nhận được thực sự đã được bán đi.
Đến giờ ăn cơm, cô còn định đi theo người ta đi ăn cơm, Yến Đại Bảo đuổi theo phía sau: “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ quay đầu lại: “Yến Đại Bảo cậu định đi ăn ké hả?”
“Chẳng phải cậu nói là một nam một nữ đi ăn riêng với nhau là không tốt cơ mà?”
Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, “Vậy thì cậu đi theo ăn ké đi.”
Thế là hai người đẹp cùng đi ăn ké, anh chàng mời cơm cười hi ha cả buổi không khép miệng lại được.
Sau đó Yến Đại Bảo mách anh trai, “Anh ơi, Tiểu Ngũ xấu xa quá! Ở trường cậu ấy nhận rất nhiều quà của người ta, còn đi theo người ta đi ăn cơm nữa, Tiểu Ngũ làm vậy là không đúng phải không anh?”
Công Tước đại nhân nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Quà đâu rồi?”
Yến Đại Bảo tức giận đùng đùng nói: “Bị cậu ấy bán hết rồi, còn mua đồ hết 95 đồng nữa chứ!”
Công Tước đại nhân cười, “Vậy thì tốt.”
“Tốt ở chỗ nào? Tiểu Ngũ là kẻ ham tiền, người ta tặng gì cậu ấy cũng lấy, sau đó xé vỏ hộp quà mang đi bán. Cậu ấy còn lừa người ta nói là hai ngày nữa đến sinh nhật cậu ấy rồi, ý bảo người ta tặng quà. Còn nói nhà nghèo, ăn cơm tiết kiệm, muốn người ta mời cơm, còn nói ba mẹ đối xử không tốt, còn nói cậu ấy thiếu cảm giác an toàn, chính là muốn người ta đồng tình để tặng quà cho cậu ấy…”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh nói xem Tiểu Ngũ làm vậy có đúng không?” Yến Đại Bảo phẫn nộ bất bình, cực kỳ tức giận, Tiểu Ngũ đúng là xấu xa quá.
Công Tước đại nhân cười: “Đại Bảo đừng giận, Đại Bảo nhà chúng ta đừng học theo là được.”
“Vậy còn Tiểu Ngũ…”
Công Tước đại nhân cười: “Anh có thời gian sẽ dạy bảo Tiểu Ngũ, được chưa nào?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng, nhất định anh phải dạy dỗ Tiểu Ngũ đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...