Lúc ăn trưa, Cung Ngũ nhờ vào bản lĩnh nịnh bợ của mình mà được Yến Hồi hào hứng mời đi ăn cùng. Điều này khiến cho Yến Đại Bảo phục Cung Ngũ sát đất. Đợi Yến Hồi đi rồi, Yến Đại Bảo kéo lấy Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, cậu là người đầu tiên khiến ba tớ vui vẻ mời đi ăn cơm. Anh Màn Thầu trước kia cũng ăn chực của ba tớ như vậy, nhưng sau khi ăn xong thì bị ba đánh cho bán sống bán chết, phải ói ngược trở ra. Khi dì và dượng đến thì được ba mời, vì dượng biết lừa lọc ba, còn lại đều là người khác mời ba tớ, ba tớ chỉ dẫn mỗi tớ đi ăn thôi. Tiểu Ngũ, cậu thật là giỏi!”
Cung Ngũ vỗ vai cô ấy, nói: “Yến Đại Bảo, ba cậu thật sự là người đẹp trai nhất trên thế giới này!”
Cô lấy điện thoại ra, xem kĩ trước sau một lượt, hài lòng mãn nguyện, bảo cô khen ba của Yến Đại Bảo ba ngày ba đêm cô cũng đồng ý. Quan trọng nhất là Cung Ngũ cảm thấy bản thân tối nay rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon được rồi.
Trở về ký túc xá, Cung Ngũ lại kiểm tra điện thoại trái phải trước sau xem có hư hại gì không, chỉ thiếu chút dùng kính lúp xem kỹ từng ngóc ngách.
Yến Đại Bảo lén nhìn cô, không dám nói gì, sợ lời nói của mình sẽ khiến Cung Ngũ đột nhiên bị đả kích nằm trốn trên giường không ngóc đầu dậy được.
Cung Ngũ nằm bò trên cửa sổ kiểm tra điện thoại, kiểm tra xong, dường như không phát hiện dấu vết trầy xước gì cô mới yên tâm bỏ xuống. Sau đó, cô lén lút bò vào trong chăn, nhanh chóng ráp điện thoại thành hình khác, phát hiện mọi thứ đều bình thường thì vội vàng hồi phục lại nguyên dạng, hài lòng mãn nguyện.
Điện thoại bị trộm của tập thể khoa tiếng Anh cuối cùng cũng tìm lại được, điện thoại của những người còn lại được cảnh sát trả về, của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo thì do Yến Hồi mang đến. Đối với chuyện này, Cung Ngũ đắc ý cả mấy ngày, cô cảm thấy nếu so ra thì bản thân rất khác với mọi người.
Những ngày học quân sự căng thẳng và buồn chán vẫn tiếp tục. Ba ngày trước Cung Ngũ đi học đều thơ thẩn mất hồn, nhưng ba ngày sau cô lại khỏe như trâu, tràn trề sinh lực. Những lúc rảnh rỗi trong thời gian tập luyện luôn có tâm trạng đi trêu chọc những anh lính đẹp trai xấu hổ thẹn thùng.
Mọi người ngồi xếp theo hình vòng cung. Yến Đại Bảo ngồi đối diện với Cung Ngũ, cô nhìn chằm chằm Cung Ngũ, trong mắt mang sự trêu chọc: Tiểu Ngũ, cậu làm như vậy mà được à? Cậu với anh tớ không phải đã không rõ ràng rồi sao? Sao lại còn như vậy với sĩ quan huấn luyện? Cậu bám đuôi như vậy còn người ta lại chẳng để ý đến cậu, sau này có thể làm được gì?
Cô lại nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Ngư ứng viên thứ N cuối cùng mà cô chọn làm chị dâu mình, lúc này cô ta cũng đang đùa giỡn với mọi người. Được thôi, nhiều người như vậy cũng không tin tưởng được, vậy một mình cô phải theo dõi Tiểu Ngũ thôi.
Nhưng Tiểu Ngũ đã hoàn toàn hòa mình vào cuộc vui, sĩ quan huấn luyện hát xong cô còn dẫn đầu vỗ tay.
Yến Đại Bảo tỏ ra rất lo lắng, cô nhất định phải báo cho anh trai biết.
Đợi đến khi hết giờ huấn luyện đi ăn cơm, cô thật sự đã lén tố cáo với Công Tước đại nhân: “Anh mau quản Tiểu Ngũ đi, sau khi cậu ấy lấy lại điện thoại thì ngày nào cũng trêu chọc các sĩ quan huấn luyện. Sĩ quan huấn luyện đó cũng khá đẹp trai, mắt cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào người ta!”
Công Tước đại nhân: “...”
“Anh, anh nói đi, Tiểu Ngũ như vậy có nên quản hay không? Em nghe Tần Tiểu Ngư đội kế bên nói, mỗi năm sau khi học quân sự xong thì sẽ có rất nhiều nữ sinh và sĩ quan huấn luyện yêu nhau...”
“Anh biết rồi.”
Yến Đại Bảo tiếp tục nói: “Anh, Tiểu Ngũ như vậy không ai quản thì không được đâu, cậu ấy không khống chế được đôi mắt của mình nữa rồi. Đội kế bên có một sĩ quan huấn luyện cao to đẹp trai, ngày nào cậu ấy cũng nhìn sang đó, lại còn đặc biệt thích nhìn tay của người ta. Em cảm thấy Tiểu Ngũ bị khống chế bởi bàn tay, cậu ấy rất thích con trai có tay đẹp...”
Cung Ngũ khoanh tay, đứng sau lưng nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo, nghe hết những lời nói xấu của cô ấy, không kiềm được mà hét to một tiếng: “Yến Đại Bảo, cậu dám lén nói xấu tớ à, thuyền tình bạn lật rồi đấy!”
Yến Đại Bảo bị cô dọa run cầm cập, “Tiểu Ngũ, cậu là quỷ à? Xuất hiện thần không biết quỷ không hay, lại còn chẳng nói tiếng nào.” Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Em cúp máy trước đây...”
“Yến Đại Bảo, cậu nói xấu tớ với ai đấy?”
“Tớ không có nói xấu gì cả, tớ chỉ nói tùy tiện mấy câu thôi mà.”
“Yến Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo giơ tay chỉ ra sau lưng Cung Ngũ, hét to một câu: “Ôi, anh tới rồi!”
Cung Ngũ vội vàng quay đầu lại, Yến Đại Bảo nhân cơ hội đó chạy mất.
Cung Ngũ gào lên: “Yến Đại Bảo, cậu lại lừa tớ rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...