Ôm một đống mĩ phẩm về kí túc xá, Tần Tiểu Ngư đi cùng họ, thấy ký túc xá của họ ngăn nắp chỉnh tề liền không nén nổi kinh ngạc: “Yến Đại Bảo, phòng của các cậu đẹp quá. Sạch sẽ thế!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Lam Anh quét dọn vệ sinh rất sạch sẽ, bọn tớ đều thích cô ấy.”
Vừa dứt lời đã thấy Lam Anh về đến phòng, cô ấy nhìn Yến Đại Bảo, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng không nói gì.
Tần Tiểu Ngư lại giới thiệu sản phẩm cho Lam Anh, kết quả Lam Anh thẳng thừng đáp: “Tớ không dùng cái này.”
Cô nhìn cái túi trong tay Yến Đại Bảo, hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu mua rồi à?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên, “Ừ, tớ mua rồi.” Cô cười ngọt ngào, “Rẻ lắm đấy.”
Đáy mắt Lam Anh khẽ giật, không nói gì nữa.
Yến Đại Bảo hỏi Lam Anh, “Lam Anh, cậu có muốn mua không?”
Lam Anh lắc đầu: “Không mua.”
Tần Tiểu Ngư đã kiếm được tiền từ Yến Đại Bảo, Lam Anh không mua cô ta vẫn rất vui vẻ cầm tiền đi.
Yến Đại Bảo đang bóc vỏ hộp, Lam Anh đứng bên cạnh nhìn, “Cậu đừng dùng vội, cũng không biết có dùng được hay không, để tớ nhờ chị tớ giúp kiểm tra xem trong đó có thành phần gây kích ứng da hay không, cứ tùy tiện dùng mĩ phẩm coi chừng bị hỏng da mặt luôn đấy.”
Yến Đại Bảo sợ hãi ngẩng đầu lên: “Cậu lừa gạt tớ!”
Lam Anh nói: “Không gạt cậu đâu, sau này cậu đừng có mua đồ linh tinh nữa.”
Cung Ngũ đứng bên cạnh hả hê: “Hỏng da mặt thật á? Yến Đại Bảo, cậu dũng cảm thật đấy!”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo như sắp khóc: “Sao lại thế được? Tớ phải đi trả lại hàng!”
“Cậu vừa mới trả tiền rồi.” Cung Ngũ chỉ vào chiếc hộp, “Hơn nữa cũng đã bóc vỏ rồi, cậu mà trả hàng thì Tần Tiểu Ngư bán nó cho ai được chứ.”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo vô tội: “Vậy thì phải làm thế nào?”
Cung Ngũ liếc nhìn Lam Anh, rồi nói với Yến Đại Bảo, “Cậu mà thẳng tay trả hàng sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của Tần Tiểu Ngư, sau này cậu ta sẽ không bán được hàng nữa. Cậu đưa cho Lam Anh, để nhờ chị cậu ấy giúp cậu kiểm tra xem có dùng được không, nếu không dùng được thì cậu tặng cho tớ thoa chân thôi.”
Yến Đại Bảo lườm Cung Ngũ, “Tớ vừa mới mua mà cậu đã có ý đồ với đồ tớ rồi hả?”
“Tớ giúp cậu vạch kế hoạch, chẳng lẽ cậu không nên cảm ơn tớ à?”
Yến Đại Bảo không dám dùng nữa, ảo não nhét cho Lam Anh, “Cậu nhờ chị cậu kiểm tra giúp tớ xem sao nhé.”
Lam Anh nhận lấy, gật đầu đáp: “Tớ biết rồi.”
Cung Ngũ chép miệng cảm thán, “Lam Anh sắp trở thành chuyên gia xử lý vấn đề của Yến Đại Bảo rồi.” Cô vỗ vai Lam Anh nói: “Lam Anh, tớ cực kỳ đồng cảm với cậu, thật đấy.”
Lam Anh dường như không mấy khi nói chuyện trong ký túc xá, cho dù có nói thì đa số cũng đều là vì Yến Đại Bảo có chuyện gì đó, vậy nên Cung Ngũ nói cô ấy là chuyên gia xử lý vấn đề của Yến Đại Bảo hoàn toàn không có gì là quá. Bất kỳ chuyện gì xảy ra đối với Yến Đại Bảo, Lam Anh đều hỏi đến, hơn nữa đa số thời điểm đều giải quyết kịp thời.
Vì chuyện mĩ phẩm mà ấn tượng của Yến Đại Bảo đối với Tần Tiểu Ngư cũng không còn tốt đẹp như ban đầu nữa, cũng không nhắc đến chuyện để Tần Tiểu Ngư làm chị dâu của cô trước mặt Cung Ngũ nữa. Do đó Cung Ngũ cảm thấy việc Tần Tiểu Ngư bán mĩ phẩm đúng là một chuyện tốt, tuy rằng chuyện cô ta kiếm được tiền khiến Cung Ngũ không hề thoải mái chút nào.
…
Suốt kỳ nghỉ dài một tuần, Cung Ngũ không xuất hiện ở nhà họ Cung nhưng ngoài Cung Tứ gọi điện thoại hỏi thăm một lần ra thì không còn ai thèm quan tâm.
Ngày đi làm sau kỳ nghỉ dài, Cung Ngôn Thanh mới gặp lại Bộ Sinh, trước đó cô ta không hề thấy bóng dáng Bộ Sinh đâu, sau đó mới biết anh ta đi ra nước ngoài nghỉ ngơi.
Thái độ của Bộ Sinh đối với cô ta vẫn giống như trước kia, lãnh đạm, khách sáo, những lúc tâm trạng không tốt cũng sẽ nói chuyện lạnh lùng, không khác gì so với những nhân viên khác. Cung Ngôn Thanh cảm thấy họ cần phải nói chuyện tử tế, trong nhà càng ngày càng gây áp lực lớn hơn, còn thái độ của Bộ Sinh lại càng ngày càng cứng rắn. Bây giờ, Cung Truyền Thế đã bắt đầu hối hận có phải bởi vì ông ta ép Tiểu Ngũ giải trừ hôn ước với anh ta nên mới dồn ép Bộ Sinh quá hay không.
Không được người nhà thông cảm, không cần nói cũng biết áp lực của Cung Ngôn Thanh lớn thế nào.
Cô ta gõ cửa, “Tổng giám đốc Bộ.”
Bộ Sinh ngẩng đầu: “Có việc gì?”
Cung Ngôn Thanh cười, mái tóc dài suôn thẳng nay đã biến thành mái tóc gợn sóng cuốn hút, động tác cô ta giơ ta lên vuốt tóc cũng có thể mê hoặc được cả đám nhân viên kỹ thuật ở tầng hai công ty. Cô ta đã hoàn toàn thay đổi phong cách cá nhân, hoàn toàn rũ bỏ hình ảnh thục nữ trước đây, trở thành một nữ thần gợi cảm.
Cung Ngôn Thanh đứng trước bàn làm việc của Bộ Sinh, cười với anh ta: “Tổng giám đốc Bộ, về quan hệ của chúng ta, em muốn em có thời gian trò chuyện với tổng giám đốc Bộ. Em biết trong thời gian làm việc không được nói chuyện riêng, nhưng em cảm thấy cần thiết phải nói chuyện một lần cho dứt khoát, nếu không em sẽ không thể yên tâm làm việc được.”
“Được thôi, tối nay thế nào? Tôi mời cơm.”
Cung Ngôn Thanh không ngờ lại thuận lợi như vậy, cô ta có chút không tin nổi nhìn Bộ Sinh, “Tổng giám đốc Bộ nói là hôm nay sau khi tan làm?”
“Có vấn đề gì à?” Bộ Sinh nhíu mày.
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có dường như làm gì cũng rất đẹp mắt, Bộ Sinh lại càng như vậy.
Cung Ngôn Thanh vừa mừng vừa lo, “Không có vấn đề gì.”
Bộ Sinh gật đầu, “Vậy thì tốt, đi làm việc đi.”
Sắc mặt Cung Ngôn Thanh càng vui vẻ hơn, “Vâng thưa tổng giám đốc Bộ.”
Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa văn phòng khép lại, Bộ Sinh cười, anh ta lấy điện thoại, gọi đến một số: “Alo?”
Người nghe máy đầu bên kia là Cung Cửu Dương, anh ta cười, “Tổng giám đốc Bộ, hiếm khi lại thấy anh chủ động gọi điện thoại cho tôi thế này, có chuyện gì vui à?”
Bộ Sinh cười, “Có, vừa rồi Cung Ngôn Thanh tới tìm tôi, chỉ e là Cung Truyền Thế đã tạo áp lực cho cô ta, nếu cô ta cầu xin tôi thì phải làm sao đây? Con người tôi xưa nay chưa bao giờ nỡ để nhìn thấy phụ nữ đáng thương.”
“Tổng giám đốc Bộ nói đùa rồi, anh muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ? Nếu như anh thiếu phụ nữ thì chỗ tôi nhiều lắm đấy, tổng giám đốc Bộ có muốn nếm thử mùi vị của mấy cô gái minh tinh mới nổi không? Đảm bảo còn nguyên chưa bóc tem.”
Bộ Sinh vẫn cười, “Phụ nữ thì thôi đi, mấy cô bé minh tinh hay là cô bé người mẫu, tắt đèn đi là giống nhau hết.”
“Cũng đúng. Tổng giám đốc Bộ định đối phó với cháu gái tôi thế nào đây? Cung Ngôn Thanh không phải là người có đầu óc, tổng giám đốc Bộ không cần phải nhọc lòng...”
Bộ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Bây giờ dù sao trên danh nghĩa cô ta cũng là bạn gái tôi cho nên phải tốn chút sức lực. Nhưng nếu cậu Cung đây muốn có được lợi lộc gì từ chỗ tôi thì đương nhiên phải tốn chút sức lực rồi, tôi định đưa thêm cho nhà họ Cung hai mươi triệu nữa, để xem họ có thể cầm cự được bao lâu. Đương nhiên hai mươi triệu này, ông Cung không thể không chi một đồng nào được, cậu Cung thấy sao?”
Cung Cửu Dương biết Bộ Sinh gọi điện thoại đến vốn chẳng có điều gì tốt đẹp, nhưng câu nói này của anh ta nói rất đúng. Hắn phải hợp tác với Bộ Sinh, muốn hoàn toàn đánh bại chi thứ tư thì trước tiên hắn nhất định phải góp sức, nếu không thì dựa vào cái gì mà Bộ Sinh phải hợp tác được với hắn chứ.
Cung Cửu Dương nói: “Mười triệu.”
Bộ Sinh cười: “Được. Nhưng mười triệu này của cậu Cung tôi sẽ đầu tư dưới danh nghĩa của Tiểu Ngũ.”
Cung Cửu Dương híp mắt, có chút bất ngờ: “Không ngờ tổng giám đốc Bộ lại là một kẻ si tình, nếu sớm biết thế này thì sao lúc trước lại phải làm thế chứ?”
Bộ Sinh trả lời: “Tiểu Ngũ là một cô gái tốt, đáng tiếc tôi không có cái phúc đó. Tôi rất thích cô ấy, nhưng lại lớn hơn cô ấy nhiều như vậy, sau này cứ coi như nuôi một cô con gái, cũng mong cậu Cung đây chú ý chiếu cố đến cô ấy nhiều hơn. Cô ấy còn ít tuổi, có nhiều chuyện chưa để ý đến được, nếu như lúc cần thiết cậu Cung có thể nhắc nhở cô ấy được vài câu thì cũng coi như đã giúp tôi một chuyện lớn rồi.”
Bộ Sinh nói vậy tức là đã kéo mình ngang với bậc của Cung Cửu Dương, coi Cung Ngũ là con gái nuôi, vậy còn Cung Ngôn Thanh thì sao đây?
Ý tứ trong đó Cung Cửu Dương đã hiểu rõ, Cung Ngôn Thanh chẳng qua chỉ là một công cụ cụ Bộ Sinh dùng để chặn lại những người muốn anh ta nhanh chóng sinh hạ người thừa kế mà thôi, chắc hẳn trong lòng Bộ Sinh còn có tính toán khác, hoàn toàn không hề có ý định kết hôn với Cung Ngôn Thanh.
Nghĩ vậy, Cung Cửu Dương lại thấy có chút đồng cảm với cháu gái mình, có thể thấy rằng Cung Ngôn Thanh có tình cảm sâu đậm với Bộ Sinh, nhưng đáng tiếc tình cảm không được đáp lại.
“Chuyện đó không vấn đề gì, tôi ở nhà họ Cung cũng có chút tiếng nói, sau này nếu Tiểu Ngũ có chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ ra tay giúp đỡ, huống hồ tôi cũng rất thích cô cháu gái đó của tôi.”
Đối với Cung Cửu Dương, Cung Ngũ ở nhà họ Cung có tốt hay không cũng chỉ là chuyện một câu nói, nếu như hắn lên tiếng bảo vệ thì còn ai dám khi dễ ức hiếp Cung Ngũ nữa chứ?
“Có câu nói này của cậu Cung thì tôi yên tâm rồi. Lần này Cung Truyền Thế cứ liên tục cho người hẹn gặp mặt tôi, nghĩ ra thì có lẽ cũng bị dồn ép quá, sắp tới tôi sẽ gặp mặt ông ta, để cậu Cung không hiểu lầm tôi có lời với cậu trước.”
“Tổng giám đốc Bộ quả nhiên là người thẳng thắn, trong lòng tôi đã có tính toán rồi.”
Bộ Sinh cười: “Có chuyện gì thì liên lạc sau, tôi tắt máy đây.”
Tắt điện thoại xong, anh ta suy nghĩ một lát, lấy điện thoại gọi số nội bộ: “Hai ngày nay người nhà họ Cung có gọi điện thoại đến không? Nếu như còn gọi điện nữa thì sắp xếp gặp mặt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...