Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn qua, cau mày lại: “Sao lại ăn ít vậy?” Cung Ngôn Đình cười nói: “Bữa sáng anh ăn bình thường, còn ăn ít đồ ă3n vặt và bánh ngọt nên không đói lắm.” Lam Anh lẩm bẩm: “Xem ra sau này không thể cho anh ăn đồ ăn vặt được, ăn vặt rồi sẽ không ăn đư2ợc cơm.” Cô chuyển đồ ăn lên ghế rồi ăn
Cung Ngôn Đình yên tĩnh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nếu như anh chết, em làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào được? Vẫn sống cuộc sống của em như bình thường
Cố gắng kiếm tiền hơn, cẩn thận bảo vệ mình hơn,4 gặp được người đàn ông thích hợp lại yêu nhau, gặp đúng người nói không chừng cũng sẽ kết hôn
Cũng không thể vì anh mà thủ ti0ết cả đời được.”
Lam Anh cụp mắt xuống, nói: “Có lẽ..
em thật sự là một người không may.” Cung Ngôn Đình bật cười: “Lời như vậy cũng chỉ có cô gái ngốc như em mới tin
Anh lái xe, liên quan gì đến em? Em còn không ngồi ở trên xe, rõ ràng anh là người xui xẻo, em kéo mình vào làm gì, em ngốc hả?” Lam Anh trợn mắt nhìn anh, Cung Ngôn Đình nói: “Nếu như em vẫn tin những thứ này thì anh thật sự tin em chính là một bà cụ non phong kiến mê tín.”
Lần này Lam Anh như con mèo bị giẫm vào đuôi, “Ai là bà cụ non?”
Cung Ngôn Đình: “Em.”
Cái cảm giác ngồi ở trong xe nhưng không khống chế được rất đáng sợ
Cho dù đạp phanh xe thế nào cũng không có tác dụng, biết rõ phía trước có chướng ngại vật không thể đi, nhưng xe không dùng được..
giống như em vừa nói ấy, tai họa khôn lường chẳng ai chạy thoát được
Anh may mắn sống sót, nhưng ai biết sau này có còn chuyện như vậy nữa không?” Lam Anh: “Anh còn nhớ lời em từng nói với anh không?”
Cung Ngôn Đình nhún vai: “Em nói với anh quá nhiều thứ, anh không xác định được ý em nói câu nào.”
Cung Ngôn Đình cười ra tiếng, “Vậy thì anh yên tâm rồi.”
Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh yên tâm cái gì? Anh còn định chết thật à?”
Cô lườm anh một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm
“Không phải
Anh nghĩ lại mà sợ thôi
em thật sự là một người không may.” Cung Ngôn Đình bật cười: “Lời như vậy cũng chỉ có cô gái ngốc như em mới tin
Anh lái xe, liên quan gì đến em? Em còn không ngồi ở trên xe, rõ ràng anh là người xui xẻo, em kéo mình vào làm gì, em ngốc hả?” Lam Anh trợn mắt nhìn anh, Cung Ngôn Đình nói: “Nếu như em vẫn tin những thứ này thì anh thật sự tin em chính là một bà cụ non phong kiến mê tín.”
Lần này Lam Anh như con mèo bị giẫm vào đuôi, “Ai là bà cụ non?”
Cung Ngôn Đình: “Em.”
Cung Ngôn Đình ngồi ở trên giường bệnh cười, Lam Anh nghiêng đầu trợn mắt nhìn anh, “Anh còn cười!” Cung Ngôn Đình giơ tay đầu hàng, cố gắng nghiêm mặt lại: “Anh không cười.”
Ăn xong cô mang bát đi rửa, rửa xong lại tiếp tục đọc sách.
Cung Ngôn Đình tha thiết nhìn cô, “Lam Anh.”
Cô không để ý đến anh, Cung Ngôn Đình lại gọi: “Anh Anh
Tiểu Anh, Lam Lam, Tiểu Lam...” Lam Anh tiếp tục không để ý đến anh, Cung Ngôn Đình bắt đầu nghĩ cách đặt tên cho cô
Cuối cùng Lam Anh ngẩng đầu lên: “Anh còn gọi tên linh tinh nữa, cứ xem xem em có để ý đến anh không.”
Cung Ngôn Đình cười xin tha thứ: “Anh sai rồi, em không giống bà cụ non, không giống một chút nào cả.”
Cô vừa định mở miệng đã nghe thấy Cung Ngôn Đình nói: “Cho dù là bà cụ non, em cũng là bà cụ non xinh đẹp nhất trên thế giới.”
Lam Anh suýt tức đến phát khóc, đặt sách xuống trừng anh, Cung Ngôn Đình nói: “Anh sai rồi, thật sự sai rồi, em là bạn gái nhỏ xinh đẹp hiền lành trẻ trung của anh, không dính dáng gì đến bà cụ non cả.” Cuối cùng cô lườm anh một cái, đặt sách xuống, đi qua đó ngồi, nói: “Nếu sau này anh còn nói em là bà cụ non, em sẽ không để ý đến anh nữa!” Anh chủ động hỏi: “Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi nhỉ? Có lẽ đến lúc đó Tiểu Ngũ cũng sẽ về, không biết em ấy và Cải Trắng Nhỏ ở bên đó thế nào rồi
Cũng không thấy báo tin gì về.”
“Anh không cần lo lắng cho Tiểu Ngũ, cậu ấy tự biết bảo vệ mình hơn anh.” Lam Anh lườm anh một cái, nói đâu ra đấy.
“Sau này anh cũng sẽ cẩn thận.” Anh nói, Lam Anh bĩu môi, không lên tiếng
Cung Ngôn Đình nói: “Anh nhìn thấy em bĩu môi rồi, đây là không tin lời anh đúng không?”
Lam Anh lắc đầu phủ nhận: “Đâu có, em chỉ im lặng nghe thôi
Nhìn cái dáng vẻ nhỏ mọn của anh, như ông cụ non ấy.” Đây là điển hình của việc trả thù, Cung Ngôn Đình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười, gật đầu: “Đúng, anh là ông cụ non, vừa vặn xứng với bà cụ non em.” Lam Anh suýt nữa hộc máu
Người này cứ nhất định nói cô là bà cụ non, tối nay cô phải về đắp mặt nạ
Buổi chiều tan học cổ về chỗ ở lấy mặt nạ, vừa ra đến cổng khu đã nhìn thấy Phó Thanh Ly, cô lập tức lạnh mặt
Phó Thanh Ly đi về phía cô, không đợi Lam Anh mở miệng, hắn đã chủ động: “Anh có lời muốn nói với em.” Lam Anh lạnh lùng nhìn hắn, đứng lại, không gần cũng không xa hắn
Cô đứng im, Phó Thanh Ly cũng không dám đến gần: “Chuyện anh không làm, anh nhất định phải làm sáng tỏ với em.”
Vẻ mặt Lam Anh không hề thả lỏng, cô cười lạnh một tiếng: “Vậy sao? Anh cảm thấy anh nói như vậy là có thể tránh được liên quan? Anh muốn giết anh ấy rất lâu rồi đúng không? Anh làm được loại chuyện này, anh bảo tôi tin tưởng anh? Phó Thanh Ly, có phải anh nghĩ tôi quá ngây thơ rồi không?”
Phó Thanh Ly lắc đầu: “Chuyện anh không làm, anh không nhận
Lam Anh, anh..
đã sớm qua tuổi nói dối rồi
Hơn nữa, bây giờ anh đang ở trong xã hội, anh không thể muốn làm gì thì làm như ở trong tổ chức nữa
Hơn nữa anh để ý em, để ý bốn năm đã từng có giữa anh và em
Tin anh đi, không phải anh.”
Lam Anh: “Nói xong chưa? Nói xong anh có thể đi rồi.”
Phó Thanh Ly: “Còn nữa, anh phải nói với em, đừng đến chỗ đấu quyền anh đó nữa, bây giờ bọn họ đang tìm em khắp nơi, bọn họ muốn tổ chức nam nữ giao chiến, đã hỏi anh tin tức của em nhiều lần rồi
Em biết có thể tìm được anh ở nơi nào, em biết anh cũng không sao, nhưng đừng có đến đó.”
Lam Anh cùng khóe môi lên, vẻ mặt lạnh lùng của cô làm tim hắn đau nhói, hắn khẽ thở dài một tiếng, nhìn đi chỗ khác, “Anh không nói dối
Lam Anh, anh không cần thiết phải nói dối để lừa em, đúng không?”
Lam Anh: “Anh có nói dối hay không bản thân anh rõ nhất, tôi không cần phải tin anh
Tôi không hy vọng gặp lại anh nữa, tôi hy vọng anh cũng tự biết lấy mình, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
Cố định đi, Phó Thanh Ly bước theo một bước: “Lam Anh!”
Lam Anh đứng lại, Phó Thanh Ly nói: “Những người đó khác với người bình thường chúng ta gặp, bọn họ đều là người chỉ nhận tiền, ai cũng có thân phận bối cảnh lớn, tiến vào sân đấu quyền anh thì dễ, muốn lui ra mới khó
Sau này em đừng đến đó nữa.”
Lam Anh: “Tôi không cần đến cái nơi như thế
Lần trước tôi đến đó chỉ là muốn cảnh cáo anh
Anh có thể nhắm vào tôi, nhưng tôi không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai làm hại anh ấy
Phó Thanh Ly, anh đã không phải là huấn luyện viên của tôi nữa, anh đừng ép tôi phải ra tay với anh
Nếu như lần sau anh còn động thủ với anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không?”
Nói xong những lời này, cô giơ tay chặn một chiếc taxi, lên xe rời đi
Phó Thanh Ly day mạnh thái dương, điên cuồng đạp hai cái lên cái cây bên đường để phát tiết.
Tang Cung nấp trong bóng tối, điện thoại trong tay ghi lại hình ảnh vừa rồi
Hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đến thẳng sàn đấu quyền anh, đưa điện thoại cho đối phương xem, “Tôi biết địa chỉ của những người phụ nữ trong video, tin tôi đi, những người phụ nữ này sẽ là tay đấm tốt nhất trong thành phố Thanh Thành
Bọn họ đều từng trải qua chương trình huấn luyện nghiêm khắc nhất như chế tạo máy móc
Tôi còn có nhiều người hơn, đương nhiên, người các anh muốn nhất kia, tôi cũng có.”
Đối phương hỏi: “Điều kiện của anh?”
Tang Cung cười: “Tôi chỉ có một điều kiện, tiền
Còn các anh muốn người phụ nữ thể nào, tôi biết, tôi chỉ phụ trách cung cấp địa chỉ của bọn họ, còn các anh có thể thuyết phục bọn hay không thì không liên quan đến tôi.” Đối phương lập tức đi xin ý kiến ông chủ, ông chủ nói: “Anh có thể thuyết phục một người tham gia đánh thử, tôi sẽ cho anh năm mươi nghìn tệ
Thuyết phục được mười người là năm trăm nghìn tệ, cứ vậy mà nhân lên.”
Mắt Tang Cung sáng lên.
Tang Cung không dám có suy nghĩ này với những người chưa rời khỏi tổ chức, cho nên hắn đặt hết sự chú ý lên người những người chính thức rời đi, ví dụ như Phi Hồng, ví dụ như Bán Bạch, hoặc là nhiều cô gái thông qua đủ cách rời khỏi tổ chức
Hắn thậm chí không cần đi tìm những cô gái đó, hắn chỉ cần tìm được những người đã từng là huấn luyện viên của những cô gái rời đi, bọn họ sẽ có cách khiến các cô gái đó ngoan ngoãn nghe lời
Cho dù rời khỏi tổ chức, phản ứng đối với khẩu lệnh và sự sợ hãi với huấn luyện viên là bóng đen tâm lý suốt đời bọn họ không có cách nào thoát khỏi, cho nên đối với Tang Cung mà nói, chỗ tiền ông chủ nói thật sự là đồ trong túi hắn.