Lam Anh, đây là ba anh, em gọi bác trai là được rồi.” Lam Anh thận trọng, bị Cung Ngôn Đình kéo ngồi xuống, cô cung kính mở miệng: “Bác trai.” Cung Truyền Thể nhìn Lam Anh mấy cái, lại từ từ di chuyển tầm mắt, đúng như Cung Ngôn Đình đoán, ông ta bắt đầu hỏi 2tình hình gia đình, ba mẹ Lam Anh,.
Lúc nghe thấy Lam Anh nói cô 5là trẻ mồ côi, sắc mặt Cung Truyền Thể không dễ coi lắm
Anh và Lam Anh đưa mắt nhìn nhau, anh cười động viên cô.
Cung Truyền Thể thở hổn hển, nói: “Ngôn Đình, con đến phòng bếp dặn dò bảo trưa nay làm thêm hai món ăn, nếu không người ta sẽ nói chúng ta tiếp đón Lam Anh không được chu đáo.”
Cung Ngôn Đình đứng lên, “Lam Anh, em nói chuyện với ba anh một lúc, anh sẽ quay lại ngay.”
Anh cười với cô, quay người rời đi, Lam Anh cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.
“Lam Anh đúng không? Bác nói thẳng nhé
Bác không hài lòng với cháu.” Cung Truyền Thể vẫn lạnh mặt, “Bác không dám nói Ngôn Đình nhà bác là ưu tú nhất, nhưng chắc chắn không thể kém hơn người khác
Cháu thì sao, cái gì cũng tốt, nhưng kém huyết thống
Nếu như ba mẹ cháu vẫn khỏe mạnh thì còn có thể thích hợp, nhưng ba mẹ cháu mất cả rồi, chẳng khác nào từ nhỏ không có ai dạy dỗ cháu, tuy nói là học đại học, nhưng tư tưởng chắc chắn khác xa với Ngôn Đình
Cháu đừng cảm thấy trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt cái gì cũng tốt, nếu thật sự kết hôn, sau này sẽ có nhiều phiền phức
Bây giờ Ngôn Đình là nhân vật quan trọng trong xí nghiệp nhà họ Cung, sau này còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể bị cháu làm lỡ dở được.” Lời Cung Truyền Thể nói thật sự y như tối qua Cung Ngôn Đình nói cho Lam Anh nghe
Lam Anh nhìn thẳng vào Cung Truyền Thể đáp: “Bác trai
Cháu biết bác là vì muốn tốt cho Ngôn Đình và cháu
Thật ra thì ngay từ đầu cháu đã nói với Ngôn Đình tình hình của cháu chính là không hy vọng xuất hiện cục diện ngày hôm nay
Bác trai, bác là người lớn, cũng là bề trên, cháu không làm khó bác
Cháu bảo đảm với bác, chỉ cần Ngôn Đình nói chia tay với cháu, cháu sẽ chia tay, nhưng nếu như anh ấy không muốn, cháu cũng không nỡ
Dù sao đối với cháu mà nói, có thể tìm được người như Ngôn Đình vốn là phúc của cháu, nếu như có thể không chia tay, đương nhiên cháu sẵn lòng duy trì tình trạng hiện tại rồi.” Lam Anh nói xong, hiền lành nhìn về phía Cung Truyền Thể.
Cung Truyền Thể nghẹn họng một lúc, mới nói: “Cháu đúng là hồ đồ, đàn ông có thể có bao nhiêu kiên định chứ? Cháu không buông tay, nó có thể nỡ chia tay à? Bác thấy cháu là người có kiến thức nên mới nói với cháu những lời này, không ngờ cháu cũng là một người không phóng khoáng, quả nhiên là trẻ mồ côi, không hiểu hai chữ tình lý.”
Lam Anh vừa định mở miệng nói chuyện, Cung Ngôn Đình đẩy cửa đi vào, cười nói: “Ba, nói chuyện gì với Lam Anh mà vui thế?” Anh nói với Lam Anh: “Anh vừa bảo phòng bếp buổi trưa làm thêm đồ ăn, làm món em thích đó.” “Cảm ơn anh.” Lam Anh gật đầu, cô lại nhìn về phía Cung Truyền Thế: “Bác trai, cháu cũng cảm ơn bác đã chỉ điểm, cháu tự có tính toán trong lòng, cũng mong bác đừng tức giận, nhưng ý cháu vẫn như vừa rồi, mong bác thứ lỗi.”
Cung Ngôn Đình hỏi: “Sao thế ạ, có phải cô gái ngốc này làm ba không vui rồi không?”
Lam Anh vô tội: “Bác trai là bể trên, em nào dám? Có điều cháu ăn nói vụng về, sẽ nói sai, bác trai bác đừng chấp nhặt cháu, nếu như cháu nói lời bác không thích nghe, vậy cháu xin lỗi bác.”
“Đúng đó ba, Lam Anh bằng tuổi Tiểu Ngũ, là bạn học của Tiểu Ngũ, ba đừng chấp cô ấy, cái gì cô ấy cũng tốt, chỉ là không biết nói chuyện lắm
Đúng rồi, ba, Tiểu Ngũ có đưa Cải Trắng Nhỏ đến gặp ba không?” Nhắc tới Cung Ngũ, cuối cùng sắc mặt Cung Truyền Thể cũng tốt hơn chút
Lúc Cải Trắng Nhỏ còn rất bé đúng là Cung Ngũ đã đưa cô bé về đây cho ông ta bể
Lúc nhìn thấy đứa bé, Cung Truyền Thế vẫn rất kích động
“Có đưa về rồi
Con bé cực kỳ xinh đẹp.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Đúng thế
Ba mẹ có gen tốt, đương nhiên đứa bé sẽ đẹp.” Anh kéo tay Lam Anh, nói với Cung Truyền Thể: “Cho nên gen của ba mẹ rất quan trọng, gen tốt sinh ra con mới đẹp.” Cung Truyền Thể lạnh mặt: “Xinh đẹp có thể mài ra mà ăn được à.” Tuy nói như vậy nhưng Cung Truyền Thể cũng thừa nhận, đứa bé ưa nhìn thì ở đâu cũng được yêu thích
Ví dụ như lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đã cảm thấy xinh đẹp, không giống với những đứa bé của nhà họ Cung
Cung Ngôn Đình cười nói: “Ba, không thể mài ra ăn nhưng nhìn cũng vui tai vui mắt đúng không?” Buổi tối Lam Anh ở lại ăn cơm, phòng bếp quả nhiên đều làm những món Lam Anh thích ăn, Cung Truyền Thể vô cùng bực bội.
Lúc Cung Ngôn Đình đưa Lâm Anh về, trên đường cô hỏi: “Liệu ba anh có ép anh không?”
Cung Ngôn Đình: “Có chứ, ép anh chia tay, anh mặc kệ ông ấy là được
Ranh giới cuối cùng là không làm ông ấy tức ngất đi
Em yên tâm, còn có Cung Cửu Dương nữa, chú ấy nói tùy anh, có nghĩa là chú ấy sẽ không phản đối, đợi anh không gánh nổi, anh sẽ đi tìm chú ấy, có thế nào đi nữa chú ấy cũng sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không.”
“Anh ta sẽ giúp anh à?” Lam Anh chần chừ hỏi.
“Không, có điều anh là do chú ấy cầu xin anh quay về
Anh dùng chính mình uy hiếp chú ấy không giúp cũng phải giúp
Anh ký thỏa thuận năm năm với chú ấy, nếu không được thì anh ký mười năm, coi như bán cho chú ấy
Nếu như chú ấy không đồng ý, anh sẽ đi ôm đùi ba dượng anh, thế nào cũng có cách
Em yên tâm đi.”
Anh dễ dàng lo xong chuyện cổ lo lắng và đường lui, Lam Anh nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể im lặng.
Cung Ngôn Đình cười nói: “Anh nói rồi đó, không được lo nghĩ linh tinh
Chuyện này giao cho anh xử lý, em đừng quan tâm gì cả, nếu ba anh lại tìm em, em cứ nói lại lời trước đó một lần.”
Lam Anh thở dài: “Được rồi, em nghe anh” Cung Ngôn Đình cười: “Vậy mới ngoan.” Thứ bảy dọn nhà, Lam Anh vừa vặn không dẫn đoàn, Cung Ngôn Đình mượn xe tải của bạn, thuê tài xế giúp Lam Anh dọn nhà trả phòng, lại chuyển đến căn nhà ở khu vực nội thành
Sau khi suy nghĩ Lam Anh cảm thấy thuận tiện cho hai người vẫn hơn, cho nên dọn đến khu vực nội thành
Cung Ngôn Đình thì mặc cô, nếu cô muốn đến nhà mới anh sẽ chuyển nhà, không muốn đi thì chuyển đến khu vực nội thành
Gần đây Cung Truyền Thể lại tìm đối tượng cho Cung Ngôn Đình, liên tục gọi điện thoại, lần nào cũng là Lam Anh nghe, Cung Truyền Thể tức gần chết nhưng cũng không làm sao được.
Công việc thứ bảy chủ nhật của Lam Anh dần dần khôi phục lại
Mùa đông vốn chính là mùa ít khách, sau khi thời tiết ẩm lên mới có nhiều người đi du lịch hơn
Hàng ngày Cung Ngôn Đình cũng đi làm tan làm đúng giờ.
Hiếm khi thứ bảy mà Lam Anh không dẫn đoàn, tối thứ sáu cô về sớm, đi chợ mua ít đồ ăn về nhà nấu cơm, định bụng Cung Ngôn Đình về nhà là có đồ ăn luôn
Vậy mà cô đợi từ năm rưỡi đến bây giờ Cung Ngôn Đình vẫn không về, cô thấy có chút kỳ lạ, cầm điện thoại lên gọi cho Cung Ngôn Đình, gọi hai lần không có ai nghe
Lần thứ ba cuối cùng cũng có người nghe, nhưng không phải là Cung Ngôn Đình, giọng một người phụ nữ vang lên dồn dập trong điện thoại: “A lô? Cô là gì của chủ điện thoại này? Anh ta bị đụng xe, bây giờ đang cấp cứu ở phòng cấp cứu..” Điện thoại trong tay Lam Anh rơi thẳng xuống đất, đối phương nói gì nữa cô cũng không nghe rõ
Cô chỉ nhớ tên bệnh viện và đối phương bảo mình mang tiền theo
Cô nhanh chóng cầm túi xách và thẻ ra ngoài, bắt xe đến bệnh
viện.
Nghe thấy Cung Ngôn Đình xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến Phó Thanh Ly
Phó Thanh Ly từng nói hắn sẽ không bỏ qua cho Cung Ngôn Đình, nhưng thời gian an nhàn quá dài khiến cô tưởng Phó Thanh Ly chỉ nhất thời phẫn nộ nên nói như vậy, nhưng bây giờ Cung Ngôn Đình xảy ra chuyện rồi.
Cô cũng không biết mình đến bệnh viện thế nào
Lúc đến bệnh viện, Cung Ngôn Đình vẫn còn ở bên trong phòng cấp cứu, không rõ sống chết
Lam Anh ôm đầu, dựa vào tường chậm rãi tụt xuống.