Chỉ muốn gặp một mình em, nhưng em và người đàn ông đó như hình với bóng
Anh không có lựa chọn nào khác.” Lam Anh: “Anh có mục 3đích gì?”
Phó Thanh Ly cười, “Mục đích? Em luôn biết mục đích của anh
Anh đã từng nói với em rồi, nhưng em không nghe2
Anh yêu em, nhưng em đã sớm yêu người khác
Lúc nào anh cũng nhớ mong em, tất cả tâm tình của anh đều là vì em, nhưng em thì sao? Người phụ nữ nhẫn tâm.”
Anh sẽ giết người đàn ông đó, anh nhất định sẽ giết hắn
Lam Anh, em nhớ lấy, em không phải là chúa cứu thế, em không cứu được hắn đâu.” Hắn ôm cơ thể cứng ngắc của cô vào trong lòng
Hắn biết, cô sẽ nhanh chóng khôi phục thành tư thể muốn giết hắn.
Lam Anh, em chuẩn bị xong rồi đúng không?”
Trái tim Lam Anh run lên, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh muốn hắn5 chết
Anh muốn người đàn ông đó chết
Em luôn biết mà
Anh cho em cơ hội rồi, nhưng em không quý trọng.”
Lam Anh hơi hoảng, cô quay phắt đầu nhìn về khu trưng bày tượng bằng, Phó Thanh Ly ở sau lưng cô mở miệng: “Lam Anh, em không bảo vệ 0được hắn đâu
Nhớ lấy, nếu như có một ngày hắn chết, là vì em mà chết.”
Lam Anh chạy qua bên kia, Phó Thanh Ly lại nói: “Số 7, trở về vị trí!” Lam Anh đứng sững lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề vào khoảnh khắc đó
Bản năng của cơ thể cô bị kích thích, cô quay lại, đứng thẳng người với Phó Thanh Ly, giống như binh sĩ phục tùng mệnh lệnh
Phó Thanh Ly đi tới trước mặt cô, sờ mặt cô, hắn nói: “Anh luôn nhớ em, nhưng em đã quên anh rồi
Lúc nào anh cũng nhớ mong em, tất cả tâm tình của anh đều là vì em, nhưng em thì sao? Người phụ nữ nhẫn tâm.”
Anh sẽ giết người đàn ông đó, anh nhất định sẽ giết hắn
Lam Anh, em nhớ lấy, em không phải là chúa cứu thế, em không cứu được hắn đâu.” Hắn ôm cơ thể cứng ngắc của cô vào trong lòng
Hắn biết, cô sẽ nhanh chóng khôi phục thành tư thể muốn giết hắn.
Hắn chỉ muốn cô dùng dao găm đâm mạnh vào tim hắn, còn tốt hơn bây giờ để hắn nhìn thấy cô và một người đàn ông khác quấn quýt bên nhau
Lam Anh cử động ngón tay, ảnh hưởng còn sót lại của khẩu lệnh biến mất, cô nhúc nhích, dùng hết sức tấn công
Lưỡi dao sắc bén trong tay phá vỡ miếng vải bạt phủ ngoài tảng băng, cô liên tục tấn công ác liệt giống như băng vụn dưới để giày trượt băng, nhanh và chính xác
Phó Thanh Ly không đánh lại, chỉ né tránh
Trước khi chưa giết người đàn ông đó, hắn vẫn không muốn chết.
Thể tấn công của Lam Anh ác hơn lúc trước, dạo này sắc bén hơn dao kia, quần áo của Phó Thanh Ly bị rạch ra đủ dấu vết, cô tuyệt vọng nhìn hắn, hỏi: “Tại sao anh không thể bỏ qua cho tôi? Tại sao anh lại không thể để tôi được sống tử tế trên đời này? Anh và Tang Cung, tại sao phải kiên nhẫn phá hỏng cuộc sống khó khăn lắm tôi mới có được? Tôi chỉ muốn sống yên bình, tôi chỉ sống tốt hơn trong phạm vi khả năng của tôi cho phép, tại sao các người luôn muốn phá hoại tất cả những cố gắng của tôi? Tại sao?”
Phó Thanh Ly vẫn yên tĩnh nhìn cô, hắn tiến lên một bước, sau khi lưỡi dao sắc bén của cô quét qua má hắn, hắn hung hăng túm lấy tay cô, nói: “Lam Anh! Rõ ràng là em không bỏ qua cho anh
Rõ ràng là em vứt bỏ anh, trái tim anh tràn đầy mong đợi, anh sống đều là vì em, nhưng em thì sao? Em không cần anh nữa, rõ ràng em đã hứa sẽ không bỏ anh, rõ ràng em đã hứa rồi! Tại sao em có thể nuốt lời nhanh như vậy? Hai năm, hai năm qua anh chưa được ngủ một giấc nào ngon, hai năm anh sống trong vô tri vô giác, hai năm anh sống như phế nhân, em thì sao? Em quay lưng đi là tìm được một người đàn ông khác, vùi đầu vào trong lòng hắn, em đã từng nghĩ đến anh chưa?”
“Lúc nào anh cũng nhớ em..
anh luôn nhớ lại bốn năm của chúng ta hết lần này đến lần khác, bốn năm..
tình cảm bốn năm em nói quên là quên đúng không? Anh không muốn như vậy!”
“Anh cũng cố gắng muốn tìm một người phụ nữ khác để bắt đầu lại, nhưng làm thế nào đây, anh phát hiện tất cả những người phụ nữ anh tìm được đều không phải là em..
Bọn họ không phải là em!” Lam Anh lui về phía sau từng bước một, cho đến lúc dựa vào một tảng băng lớn, không còn đường để lui.
“Lam Anh, anh yêu em, anh yêu em em biết mà
Tại sao không thể cho anh một cơ hội? Cầu xin em đấy Lam Anh, đừng giày vò anh như vậy..
anh nhìn thấy em và hắn hạnh phúc như vậy, anh sắp điên rồi..
Anh không biết anh còn phải tìm cách gì thu hút sự chú ý của em nữa
Anh cực sợ ánh mắt chán ghét em nhìn anh..
Anh để ý..
anh để ý từng hành động từng lời nói của em.”
Lam Anh nhìn Phó Thanh Ly, nghiêm túc nói: “Phó Thanh Ly, tôi không biết trạng thái tâm lý của anh bây giờ là như thế nào
Tôi chỉ có thể nói, xin lỗi anh, chúng ta không quay lại được
Tôi không thể chịu đựng mỗi ngày mở mắt ra người tôi nhìn thấy là huấn luyện viên của tôi
Tôi không thể để gương mặt thân thuộc nhất với tôi khiến tôi lúc nào cũng nhớ về cuộc sống trong tổ chức
Tôi cảm ơn tổ chức đã cho tôi cơ hội sống lại, nhưng tôi chán ghét tất cả cách sống trong tổ chức, tôi sợ có một ngày tôi sẽ điên mất
Anh biết tôi từng đến bác sĩ tâm lý nhờ giúp đỡ, tôi đến đó là vì anh
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ cảm giác anh động vào tôi, khiến tôi cảm thấy buồn nôn, giống như cơ thể rắn độc trườn qua người tôi, tôi không thế chấp nhận anh...”
“Xin lỗi Phó Thanh Ly
Anh đối với tôi mà nói có quá nhiều hồi ức tiêu cực, bốn năm của tôi và Sài Tranh Vanh cũng không xóa được thời gian mười năm trong tổ chức
Xin lỗi, tôi không thể, tôi cũng không thản nhiên chấp nhận được như vậy
Phó Thanh Ly, anh đi khám bác sĩ tâm lý đi
Tôi mất sáu năm mới khiến mình có thể chấp nhận sự đụng chạm của người khác phái
Anh đừng khăng khăng và cố chấp như thế, sẽ không tốt với anh đâu
Trên đời này không phải chỉ có một Lam Anh, trên đời còn có rất nhiều cô gái tốt, anh tha cho tôi, tìm cuộc sống của chính mình, không tốt sao?”
Phó Thanh Ly: “Cuộc đời anh chính là em, chỉ có em, tại sao em không hiểu? Không có em, anh không phải là gì cả, không phải là gì cả
Anh chỉ yêu em, anh chỉ muốn một mình em thôi, tại sao em lại bảo anh đi khám bác sĩ tâm lý: Anh không có vấn đề, anh chỉ yêu em mà thôi...”
Lam Anh hít sâu một hơi, cô lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh được, cho dù bây giờ hay là sau này, câu trả lời của tôi chỉ có một
Tôi từng yêu Sài Tranh Vanh, nhưng tôi không yêu Phó Thanh Ly
Nếu như anh làm hại anh ấy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh
Tuyệt đối sẽ không!” Nói xong, cô lau nước mắt, quay người rời đi.