Đợi tất cả yên tĩnh lại, Cung Ngôn tình vội vàng mở cửa xe nhưng cửa xe biến dạng không mở ra được, cuối cùng có những người kh3ác dùng gậy cạy ra mới mở được cửa xe, anh lảo đảo xuống xe, chỉ có cánh tay là bị thương.
Đối với Cung Ngôn Đình và một người khác tài xế khác, đây chính là tai bay vạ gió.
Cung Ngôn Đình nhìn vết thương lớn nhỏ trên cánh tay mình: “Người thì không sao, nhưng cháu phải đến bệnh viện một chuyến, trên cánh tay toàn là vết thương, sợ bên trong còn sót mảnh vụn thủy tinh” “Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho chú.”
Cung Cửu Dương nhìn thấy anh từ xa, trừ cánh tay băng bó, những thứ khác nhìn vẫn ổn, hắn hỏi: “Sao lại bị tai nạn xe thế? Có cần chú giúp không?”
Cung Ngôn Đình lắc đầu: “Không cần, chuyện nhỏ thôi ạ. Một người khác bị thương nặng hơn cháu, cháu và anh trao đổi số điện thoại rồi, đợi sau này hãy nói. Nhưng đợt này không thể lấy xe về, chú Út có xe không, cho cháu mượn đi mấy ngày?”
Xe của Cung Cửu Dương là mạng của hắn, hắn từ chối ngay: “Bọn chúng không thích cháu, cháu đừng có ngấp nghé.”
Cung Ngôn tình thở dài: “Cháu biết rồi.”
Buổi tối Lam Anh nhìn thấy anh thì theo thói quen muốn khoác lấy cánh tay anh, thấy Cung Ngôn Đình hít sâu một hơi, cô vội vàng hỏi: “Anh làm sao thế?”
Cung Ngôn Đình chỉ cánh tay: “Buổi sáng lúc về có cái xe bị nổ lốp, anh và một chiếc xe khác là bị người hại, người kia vẫn còn đang nằm viện, anh thì bị mảnh thủy tinh ghim vào thành mười mấy vết thương, không có chuyện gì lớn cả. Y tá gắp hết ra giúp anh rồi, dưỡng mấy ngày là khỏi.” Lam Anh hối hận vì buổi sáng để anh đưa mình đi, cô mím môi, nói: “Sớm biết thế này em đã không bảo anh đưa em đi rồi, nói không chừng sẽ không có chuyện như vậy.”
Cung Ngôn Đình không nhịn được cười, “Nói cái gì thế? Em không nên nghĩ thế. Nếu như không đưa em đi, nói không chừng anh đã gặp phải những chuyện khác không tốt hơn rồi. Nghĩ như vậy có phải thoải mái hơn nhiều không?”
Lam Anh tức giận giậm chân: “Anh có biết nói chuyện không hả? Nói chút chuyện tốt được không?” Cô lại hỏi: “Chuyện kia xử lý như thế nào?” Cung Ngôn tình dùng cánh tay kia ôm cô, nói: “Yên tâm, không sao. Chuyện sẽ xử lý tốt. Chỉ là mấy ngày nay anh chỉ có thể bắt xe đến tìm em, anh phải nghĩ xem hôm nay đưa em đi ăn gì, không có xe thật sự không tiện.”
Cô vẫn lo lắng: “Ăn cái gì đâu có quan trọng. Không sao, em lo lắng cho anh thôi!” Cung Ngôn tình cười nói: “Thật sự lo lắng cho anh hả? Lo lắng cho anh thì đừng về chỗ em nữa, quá xa, qua chỗ anh đi, cách chỗ này gần, rất gần, em thấy sao? Dù sao mấy ngày nay em cũng phải đi học, buổi sáng đến đây cũng tiện hon.”
Cô nhìn cánh tay anh, sau đó gật đầu: “Cũng được.” Rồi lại hỏi: “Anh ở một mình à?” Cung Ngôn tình vẫn cười: “Đúng, ở một mình.” Anh nói: “Em sợ à?”
Lam Anh trừng anh một cái, lại nhìn cánh tay anh, cau mày hỏi: “Chủ nhân cái xe bị nổ lốp kia nói thế nào?” “Anh vẫn chưa nói chuyện với đối phương.”. Bữa tối hai người đi ăn một bữa mì Trung Quốc, sau đó tay trong tay đi về phía nhà Cung Ngôn Đình. Lam Anh vừa đi vừa nói: “Em không quen thuộc nơi này. Đợi sau này em không bận như bây giờ nữa, em nhất định sẽ đi hết Thanh Thành một lần.”
Cung Ngôn tình gật đầu: “Đợi em đi hết Thanh Thành rồi, chúng ta lại đi hết các thành phố xung quanh. Đợi đi hết xung quanh rồi, chúng ta lại đi các thành phố xung quanh của xung quanh nữa.”
Cô mỉm cười: “Vâng.”
Lúc đi qua một cái siêu thị, Cung Ngôn tình kéo cô: “Đi, mua ít đồ sáng mai ăn, tránh đến lúc đó lại vội vội vàng vàng đi muộn.”
Cung Ngôn tình quay sang hôn lên trán cô, cười kéo cô vào siêu thị.
Vốn dĩ nói mua một ít, kết quả mua một đống thành ba cái túi lớn, Cung Ngôn Đình thanh toán xong một mình xách ba túi, không cho cô sờ vào. Nhưng dù sao anh cũng chỉ có một tay, đi ra bên ngoài phải nghỉ một lúc, Lam Anh | tức giận nhận lấy, “Anh đã bị thương rồi còn thể hiện. Thật là, sao anh lại như vậy chứ?”
Cô lẩm bẩm, tức giận xách túi đi ở phía trước. Cung Ngôn Đình nhìn cái tay trống không, thở dài, vội vàng đuổi theo: “Em biết đi phía nào không? Ngốc nghếch lao về phía trước như vậy?” Cô lườm anh một cái: “Đi nhầm anh không biết gọi em lại à?” Cô xách ba cái túi lớn nhìn cực kỳ thoải mái, khiến Cung Ngôn tình há hốc mồm, “Anh đột nhiên phát hiện bạn gái nhỏ của anh là một đại lực sĩ. Đưa anh một cái túi đi, một cánh tay của anh vẫn khỏe, vậy thì em xách sẽ cân bằng.” Lam Anh không để ý đến anh, Cung Ngôn Đình chỉ có thể đi ở phía sau thở dài: “Haiz, anh chỉ bị thương ở cánh tay mà bạn gái nhỏ của anh đã chê anh rồi, phải làm thế nào đây? Có phải sau này anh sẽ phải nghe vợ không?”
Lam Anh buồn cười, nhưng lại nhịn. Cô cảm thấy sao trước kia mình lại không phát hiện ra người này như thế này chứ? Quả nhiên là chung sống lâu rồi sẽ bại lộ.
Cô trừng anh một cái, “Anh thôi đi. Chỉ còn có một cánh tay, nếu như cánh tay này cũng bị thương, anh còn tay mà dùng à?”. May mà chặng đường tiếp theo không xa lắm, chẳng mấy đã đến khu Cung Ngôn tình ở. Khu này hiển nhiên đắt gấp mấy lần khu Lam Anh ở, ngay cả cổng cũng là mỗi người một tấm thẻ để quét lúc ra vào. Cung Ngôn Đình dẫn cô vào, lên xuống thang máy đều phải quét thẻ.
Cung Ngôn Đình mở cửa vào nhà, Lam Anh đi theo anh vào trong, không nhịn được nói: “Ngôn tình, nhà anh thật đẹp.”
Cung Ngôn Đình cười nói: “Sau này nhà của em cũng đẹp. Anh hỏi rồi, sau này khu đó cũng xây dựng dựa theo kiểu mẫu của khu này. Khu này ban đầu cũng là của ba dượng anh đầu tư, lúc anh mua giá rẻ lắm, em xem, mua sớm lợi hơn biết bao?”
Cô gật đầu: “Vâng.” Cô cẩn trọng ngồi xuống sofa trong phòng khách, xoắn hai tay vào nhau, nói: “Em để đồ vào tủ lạnh, anh nghỉ một lúc đi.” Nhà của Cung Ngôn Đình quá lớn, không gian phòng bếp còn lớn hơn cả nhà Lam Anh. Chỗ cô là nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, thật sự không có cách nào so với phòng bếp nhà người ta được. Cô bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, hỏi Cung Ngôn Đình đang dựa vào khung cửa, “Bình thường ở nhà anh tự nấu cơm à?”
Anh gật đầu: “Đúng, anh tự nấu cơm. Đương nhiên chủ yếu là ra ngoài ăn. Thật ra thì anh nấu cơm rất ngon, có điều ở nhà một mình không muốn động, làm ra không có ai thưởng thức cùng anh, dần dà cũng mất hứng thú.”
Anh cười hỏi Lam Anh: “Quý cô xinh đẹp, em có muốn sau này ngày nào cũng cùng anh ăn ba bữa không?” Cô cong khóe miệng cười, gật đầu: “Được.” Cung Ngôn Đình đi qua kéo cô vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái: “Nghe thấy em đồng ý dứt khoát như vậy, anh rất vui.”
Cô nghiêng đầu nói, “Anh dễ thỏa mãn như vậy à?”
“Thỏa mãn? Anh không dễ thỏa mãn đâu, nếu như em nhiệt tình chút nữa, anh nghĩ anh sẽ càng thỏa mãn hơn.”
Lời này hơi ái muội, cô lườm anh một cái, tiếp tục nhét nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh, chỗ còn thừa lại đều là đồ dùng hàng ngày. Lúc mua Lam Anh phát hiện, thật ra Cung Ngôn Đình chọn toàn đồ dùng của con gái, từ bàn chải đánh răng đến khăn mặt rồi đến dép,... cái gì cũng là đổi mới. Hơn nữa, anh còn tự quyết định, cái gì cũng mua thành màu hồng.
Cung Ngôn Đình dẫn cô đến phòng vệ sinh, “Nơi này là chỗ đánh răng rửa mặt, dép có thể để ở cửa, khăn mặt treo ở chỗ này.” Anh đưa cô ra ngoài, “Bên này là ban công, bình thường nếu như giặt cái gì đều có thể treo ở đây phơi nắng.”
Anh đưa cô đi tham quan cả nhà, cuối cùng đến cửa phòng ngủ, anh nói: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, buổi tối chúng ta có thể ngủ ở chỗ này.”
Lam Anh hỏi: “Anh đưa em qua đây chính là vì để em làm quen với ngôi nhà này à?”
“Để em quen thuộc với nhà của chúng ta là điều cần thiết, hơn nữa, sau này em nhận nhà rồi cũng phải đưa anh qua đó, biết chưa?” Anh cười nói, lại kéo tay cô đi tham quan những phòng khác: “Đây là phòng làm việc. Nơi này có thể bày một cái vách ngăn, sau này nếu như em học tập hay đọc sách gì đó, có thể ngồi ở đây, không ai quấy rầy ai. Đây là phòng dành cho khách, ngộ nhỡ em có bạn tốt đến chơi, quá muộn không muốn đi, chúng ta có thể giữ lại...”
Anh nói như lẽ đương nhiên, nghiêm túc coi cô là nữ chủ nhân trong nhà. Lam Anh chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết mình là cảm động hơn hay kinh ngạc hơn. Anh nghiêm túc nhét cô vào trong cuộc sống tương lai của anh, mỗi câu mỗi đề nghị anh nói đều có cô. “Ngôn Đình.” Cô đột nhiên mở miệng. Cung Ngôn Đình cúi đầu nhìn cô: “Hả? Sao thế?”
Cô lại lắc đầu, “Không có gì” Cô ôm lấy anh, nói: “Cảm ơn anh, Ngôn Đình. Quên được anh, là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời em.”
Cung Ngôn Đình cười: “Ôi chao, làm thế nào đây, hình như bạn gái nhỏ của anh rất dễ dàng thỏa mãn. Anh còn không biết anh đã làm gì mà đã khiến em cảm động thành thế này rồi? Vậy thì anh có thể coi như đã tìm được cách sau này dỗ cho em vui vẻ rồi.”
Cô mỉm cười, hít mũi, nói: “Anh không giống tất cả mọi người, em tin lời Tiểu Ngũ nói, cậu ấy nói anh là người cực kỳ tốt, quả nhiên là như thế..” Cung Ngô Đình thở dài: “Cuối cùng Tiểu Ngũ cũng nói được một câu đáng tin. Con nhóc chuyên hại người đó, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện, lần này có thể coi là làm chuyện tốt rồi. Đợi con bé về anh phải thưởng cho Cải Trắng Nhỏ của chúng ta một cái đùi gà lớn.”
Lam Anh cười: “Khen Tiểu Ngũ, anh không thường đùi gà lớn cho Tiểu Ngũ, lại thưởng cho Cải Trắng Nhỏ” “Anh cảm thấy Cải Trắng Nhỏ hiểu chuyện hơn con bé.” Nói xong Cung Ngôn tình cũng cười. Lam Anh nhìn cánh tay anh, hỏi: “Tay anh có nghiêm trọng không? Lúc nào thì thay thuốc?”
Cung Ngôn tình nhấc cánh tay lên: “Ngày mai thay thuốc, không sao, em đừng lo lắng. Thật ra vết thương không nặng.”
Vừa nói xong, điện thoại của anh đã vang lên, Lam Anh vội vàng đi qua lấy điện thoại đến giúp anh. Cung Ngôn tình nghe điện thoại, là cảnh sát gọi đến, bảo anh ngày mai qua đó một chuyến, bàn bạc phương án xử lý.
Đợi anh cúp điện thoại, Lam Anh nói: “Ngày mai em đi cùng anh.”
“Không cần, em cứ đi học đi. Anh không phải là trẻ con, chút chuyện nhỏ này còn không xử lý được à? Yên tâm đi.” Buổi tối cô ở lại đây, cánh tay Cung Ngôn Đình bị thương nhưng không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh. Mặc dù có chút không tiện nhưng anh vẫn thực hiện được ý xấu, Lam Anh lo lắng hỏi: “Tay anh thật sự không sao à?” Cung Ngôn Đình ra vẻ rất đau đớn, cau mày, “Nếu như em chủ động một chút, có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn.” Sau đó anh hít một, dùng một cánh tay khó khăn chống người lên. Lam Anh lo lắng, do dự một lúc vẫn thật sự chủ động. Người đẹp lạnh lùng hóa thân thành người phụ nữ nhiệt tình nóng bỏng, khiến Cung Ngôn Đình vô cùng kinh ngạc.
Thực chất bên trong mỗi người đàn ông đều thích người phụ nữ nhiệt liệt, càng nhiệt liệt, càng khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn, Cung Ngôn Đình cũng không ngoại lệ.
Anh như tìm được cách mở cánh cửa lớn thần bí, cuối cùng cũng biết làm thế nào mới có thể làm cho cô nhân nhượng, giả đáng thương đối với cô rất hữu dụng, cô không chịu nổi người khác đáng thương cầu xin cô.
Sự hiền lành trời sinh của phụ nữ ở trên người cô vô cùng tinh tế. Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng mệt mỏi rồi, cổ co tròn người lại, được anh ôm vào trong lòng, chẳng mấy đã ngủ say.
Cung Ngôn tình hôn lên trán cô một cái, “Em yêu ngủ ngon.” Giấc ngủ này kéo dài đến tận lúc trời sáng.
Sáng sớm Lam Anh đã nhắn tin cho giáo sư nói buổi sáng mình tạm thời có việc gấp không đi được, cho nên sau khi Cung Ngôn Đình dậy, thấy bên cạnh không có ai, đến phòng khách thì thấy trong nhà có thêm một nàng tiên ốc chăm chỉ đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Thấy anh đi ra, cô nói: “Anh dậy rồi à? Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi, ăn xong anh còn phải đến bệnh viện, rồi còn phải đi bàn bạc chuyện tai nạn xe...”
Cung Ngôn tình bổ sung một câu: “Em còn phải đi học, dậy sớm như vậy làm gì?” Anh vốn dĩ muốn dậy làm cho cô chút đồ ăn, kết quả cô lại làm cho anh, thật sự coi anh là bệnh nhân mà. “Em xin nghỉ rồi.” Cô nói: “Giáo sư bảo em cứ làm xong việc trước, Yến Đại Bảo đồng ý hôm nay ghi chép cho em xem, anh đừng quản em.” Cung Ngôn Đình trợn mắt nhìn cô: “Đi học quan trọng hay là thay thuốc quan trọng?”
Cô nhanh chóng trả lời: “Thay thuốc quan trọng.” Rồi quay người nhanh chóng đi về phòng bếp, bế mấy món khác ra, “Anh mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn đi, đừng ngẩn ra nữa! Hôm nay anh rất bận, hơn nữa anh không có xe, anh quên rồi à? Buổi sáng cũng không biết có dễ bắt xe không nữa.” Cung Ngôn tình thở dài, chỉ có thể cam chịu số phận đi đánh răng rửa mặt. Lúc đánh răng rửa mặt anh thò đầu ra nhìn một cái, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy nóng hừng hực, cứ cảm thấy trong lòng có sự vui vẻ không gọi được thành tên khiến anh không nhịn được vui vẻ ngân nga. Anh đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài ăn sáng, cảm khái: “Cuối cùng anh cũng được ngồi mát ăn bát vàng ở nhà rồi, cảm thấy thật hạnh phúc.” Anh cười nói: “Hạnh phúc nhất vẫn là anh mở mắt ra là thấy Lam Anh ngồi ở đối diện anh.”
Lam Anh nhìn anh cười, gật đầu: “Em cũng thế!”
Ăn sáng xong, Cung Ngôn tình đưa cô đi xử lý chuyện. Hai người vừa vào cổng đồn cảnh sát giao thông đã thấy người chủ xe nổ lốp hôm qua cũng ở bên trong, cả người nhà của tài xế bị thương cũng ở đây. Cung Ngôn Đình kéo Lam Anh qua, “Chào anh, tôi là một trong những người bị hại.” Người ngồi đó từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi lên người Lam Anh.
Lam Anh nhìn thấy Phó Thanh Ly, mặt cô lập tức tái mét.