Công Tước

Bãi biển rất gần tòa lâu đài, đặc biệt là từ trên lâu đài nhìn xuống dưới càng gần giống như ở ngay trước mặt, nhưng khi họ đến thì cảm giác như đang ở rất xa, đi mất gần nửa giờ đồng hồ mới tới.

Cung Ngũ vừa nhìn thấy biển bỗng chốc không còn bận tâm đến gì nữa, hào hứng xông đến hét lớn: “Wow, đây là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy biển đấy, tráng lệ quá đi! Ở đây có rất nhiều cá đúng không? Oa, ngày nào cũng được ngắm nhìn biển hạnh phúc quá!”

Yến Đại Bảo bên ngoài mặc áo chống nắng, bên trong mặc đồ bơi, cô chạy đến dưới một chiếc ô che nắng cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người một cái phao bơi hình chú vịt vàng rồi lon ton nhảy xuống biển chơi. Xung quanh lập tức có mười mấy người đi theo bảo vệ Yến Đại Bảo ở giữa.

Cung Ngũ giống như một chú cá, mặc sức vẫy vùng. Khi cô còn nhỏ, Nhạc Mỹ Giảo lo cô chẳng may bị rơi xuống nước chết đuối nên đã cho cô đi học bơi. Cô không thích bơi, nhưng bị ném vào trong nước nên bắt buộc phải biết bơi, sau này cuối cùng cô cũng học được. Trước đây cô chán ghét bơi lội, nhưng lần này nhìn thấy biển cả bao la cô lại thấy hưng phấn, vùng vẫy nghịch ngợm trong nước.

Triển Tiểu Liên chống cằm đứng bên cạnh, vẻ mặt ngưỡng mộ. Bà đã già rồi, không còn sức chơi đùa nữa, hơn nữa, so với việc chơi đùa trong nước biển, bà thích đứng ngắm nhìn biển cả bao la hơn.

Bên cạnh có người đi tới, “Phu nhân.”

Triển Tiểu Liên quay đầu lại nhìn, người đó cung kính nói: “Thuyền để bà ra biển đã chuẩn bị xong rồi.”

Triển Tiểu Liên cười gật đầu, “Tôi đi ngay đây.”

Bà đứng dậy, nhìn hai cô nhóc đang chơi đùa vui vẻ kia nhắc nhở một câu: “Trông chừng hai đứa nó đấy, đừng để chúng đi ra xa quá.”


“Vâng thưa phu nhân.”

Yến Đại Bảo bơi đến bên cạnh Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ liếc nhìn con vịt vàng trên người cô ấy, giơ tay đập một cái: “Chú vịt vàng này đáng yêu quá!”

Yến Đại Bảo không ngừng đạp nước, hỏi cô: “Có thích không?”

“Thích, trước đây tớ chưa được ra biển chơi bao giờ, cuối cùng lần này cũng được thấy rồi.” Cung Ngũ cũng thấy hơi mệt, chỉ vào vách đá bên cạnh, “Chúng ra lên bờ nghỉ chút đi.”

Hai người chạy về phía chiếc ô lớn, Yến Đại Bảo hỏi: “Mami đâu rồi?”

“Có phải cô đi bơi rồi không?”

Yến Đại Bảo bĩu môi, đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền xuất hiện trên biển, cô chỉ vào chiếc thuyền nói: “Mami ở kia kìa!”

“Cô Triển giỏi quá, chạy tận ra đó chơi rồi!”

Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, “Mami muốn đến nói chuyện với chú Phí rồi.”

“Ai cơ? Chú Phí là ai?”

“Chú Phí là ba của anh tớ. Khi tớ còn nhỏ, chỉ cần mami đưa tớ đến đây bà ấy đều sẽ dẫn tớ và anh tớ ra biển chơi, còn bà ấy đi nói chuyện với chú Phí.”

“Ờ.”

“Khi anh tớ còn rất nhỏ chú Phí đã mất rồi. Trước lúc lâm chung, chú ấy yêu cầu mami đốt hết tất cả ảnh của chú ấy, xương cốt cũng ném xuống biển.”

Cung Ngũ trầm mặc, vậy tức là Công tước đại nhân cũng giống cô, lớn lên mà không có ba.

Yến Đại Bảo thở dài, “Haizz, nhắc tới lại thấy đau lòng.”


“Có liên quan gì đến cậu đâu chứ? Tớ thấy ba cậu ngày nào cũng nhảy nhót tưng tưng, còn khỏe hơn cả đám thanh niên trai tráng nữa.”

“Ba từng đưa tớ đến đây hai lần, cũng đi ra biển hai lần, nhưng ông ấy mắng chú Phí, còn nói chú ấy đã cướp mami của ông ấy. Haizzz, thật là nhức đầu mà, sau khi quay về ba tớ mà biết chuyện thế nào cũng quậy tung trời lên cho xem.”

Cung Ngũ chợt sực nhớ ra điều gì đó hỏi Yến Đại Bảo, “Cậu đã gọi điện cho ba cậu chưa?”

Yến Đại Bảo nhún vai, “Tớ quên mang theo sạc sự phòng rồi, điện thoại thì hết pin, mấy ngày nay tớ quên không sạc. Tớ đoán ba tớ đã gọi điện thoại cho tớ rất nhiều lần rồi.”

Cung Ngũ: “…”

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau khi bổ sung năng lượng lại xông ra biển chơi đùa.

Trong một cửa sổ ở tòa lâu đài màu xám nguy nga tráng lệ ở xa xa, Công tước đại nhân đang ung dung đứng đó, phía sau anh còn có ba người đang đứng xếp hàng, một người trong đó đang đọc nội dung tài liệu.

Công tước đại nhân nhìn về phía bãi biển. Chiếc phao cứu sinh hình chú vịt vàng rực rỡ bắt mắt, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đang chơi đùa bên chú vịt vàng đó. Xung quanh họ có rất nhiều du khách, nhưng trên thực tế đó điều là vệ sĩ do người cha cuồng con gái ở Thanh Thành đó sắp xếp.

“Thưa ngài? Công tước đại nhân?” Người đọc tài liệu xong liền gọi thăm dò, một lúc sau Công tước đại nhân mới chầm chậm quay người lại, “Còn nữa sao?”

“Đây là đơn đặt hàng từ vùng Tam giác vàng fax tới, đối phương hi vọng có thể có được vũ khí có tầm bắn xa hơn, lực sát thương lớn hơn.”

Công tước đại nhân cười rồi chậm rãi nói: “Vùng tam giác vàng à?”


Người đứng sau lập tức đứng thẳng người dậy, “Tôi hiểu ý của Công tước đại nhân rồi, lần này tôi sẽ từ chối thẳng thừng.”

Người đứng bên cạnh anh lật giở tài liệu rồi đưa đến: “Công tước đại nhân, đây là thư được gửi từ một nơi có tên là Thanh Thành, nói rằng ít ngày nữa sẽ có một đoàn khảo sát đến Gaddles để tham quan xưởng chế tạo vũ khí của ngài Shawn, nhưng đối phương mời ngài cùng tham dự.”

Công tước đại nhân đi tới, nhìn một lượt bản tài liệu hắn đưa rồi ký tên ở cuối, gật đầu nói: “Được.”

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ trả lời đối phương ngay.”

Sau khi ba người nói xong chuyện rồi rời đi, lại có ba người khác đi vào, Công tước đại nhân từ đầu đến cuối vẫn đứng ở vị trí cửa sổ, ung dung khoan thai nói: “Nói đi.”

Những công vụ như vậy ngày nào cũng có, anh chỉ cần ra ngoài mấy ngày sẽ có cả đống tích tụ lại, không phải tất cả đều là chuyện không có anh không được, nhưng đa số đều cần anh ký tên xác nhận, đặc biệt là những công chuyện liên quan đến thiết kế và súng ống đạn dược, anh nhất định phải tự mình quyết định có tiếp nhận đơn hàng của đối phương hay không.

Sau khi xử lý xong công việc ở ba nơi khác nhau, cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi. Anh liếc nhìn về hướng bờ biển, đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Ra bờ biển.”

“Vâng thưa ngài.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui