Một chiếc xe con màu đen đỗ ở chỗ đỗ xe cách đó không xa, trên ghế lái là một bóng người cô đơn. Hắn thảnh thơi dựa vào ghế, 3miếng dán kính màu đen khiến người ta không nhìn rõ được mặt mũi của người trong xe, mặt hắn chìm trong bóng tối, môi mím ch2ặc khiến người ta biết tâm trạng của hắn lúc này.
Tay Phó Thanh Ly từ từ siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng b5ệch đã tiết lộ suy nghĩ thật trong lòng hắn giờ phút này. Hắn lần mò bao thuốc lá trong kẽ hở, rút mấy lần mới được một điều4, bật lửa mãi không lên. Nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, tâm trạng tuyệt vọng dần vây lấy hắn.
Hắn dường như thấy cô 0gái chiếm trọn trái tim hắn cách hắn càng ngày càng xa.
Trên vỉa hè nhộn nhịp người qua lại, Lam Anh đứng ở trong đám người đợi đèn xanh. Cung Ngôn tình đi đến trước mặt cô, cô tưởng là mình chặn đường người khác nên tránh sang bên cạnh một chút, kết quả đôi giày da trước mặt kia cũng theo sự di chuyển của cô mà di chuyển theo. Lam Anh ngẩng đầu lên, phát hiện ra là Cung Ngôn Đình. Đúng lúc này, đèn đường đã chuyển sang màu đỏ. Cung Ngôn tình rất tự nhiên nắm tay cô cùng chờ đèn xanh. Hai người mới đang trong giai đoạn tìm hiểu nên Lam Anh vẫn chưa quen với việc nắm tay nhau, nhưng cô lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh.
Cung Ngôn tình cười, anh nói: “Anh đưa em đến một chỗ.”
Sau đó, đèn xanh bật sáng, anh nắm tay cô cùng đi. Anh đưa cô đến công viên giải trí, mua hai tấm vé rồi kéo cô đi vào. Lam Anh rất bất ngờ, ngơ ngác nhìn Cung Ngôn Đình. Cung Ngôn Đình khẽ cười, vuốt tóc cô, nói: “Anh đoán nhất định em chưa bao giờ đến nơi này chơi, cho nên anh muốn cùng em đến đây chơi một lần.” Lam Anh trợn to mắt, cứng đờ tại chỗ, nhìn anh, Cung Ngôn Đình đi hai bước lại quay đầu lại, anh hỏi: “Sao thế?” Lam Anh lắc đầu, cô cảm thấy mũi cay cay, mắt nóng lên, có cái gì từ trước đến giờ cô không biết đang có xu thể dâng trào ra ngoài, cô cố gắng kiềm chế, sau đó nhấc chân đi theo anh.
Cô đã từng là người thế nào, đã rất nhiều năm cô không nghĩ nữa, nhưng một câu nói của anh lại khiến cô nhớ lại hết. Ký ức tối tăm lại không có nhiệt độ như thủy triều tràn đầy đầu óc cô tuổi thơ của cô ư? Trong tuổi thơ của cô sao có thể có những thứ này? Đối với cô mà nói, nhìn thôi đã là xa xỉ lắm rồi, sao cô có tư cách chạm vào? Đầu tiên, hai người chơi đu quay, Lam Anh chọn một con mèo, còn Cung Ngôn Đình chọn một con hổ. Sau mấy giây âm nhạc vang lên, vòng quay ngựa gỗ theo âm nhạc xoay tròn lên xuống, tâm trạng bất an, sợ hãi và ngượng ngùng của Lam Anh dần được thay thế bằng sự vui vẻ. Lúc chơi, cô nắm rất chặt tay vịn như sợ cảnh tượng này sẽ biến mất. Âm nhạc dừng lại, hai người cùng đi xuống. Cung Ngôn Đình lắc hai vé trong tay, ý bảo cô đi chơi tiếp. Lam Anh đi xuống, theo sau lưng anh, giống như một đứa trẻ chưa từng trải sự đời, hoàn toàn bị anh dẫn đi vào một cái thế giới mới.
Cuối cùng, Cung Ngôn tình đưa Lam Anh về khu cô ở. Cô không muốn cho anh vào nhà, Cung Ngôn tình cũng không ép. Sau khi do dự một lúc, cô quyết định thẳng thắn nói với anh chuyện cô là trẻ mồ côi, hỏi xem anh có để ý chuyện đó không.
Không ngờ Cung Ngôn Đình lại không để ý. Anh cũng nói rõ với cô về hoàn cảnh gia đình anh, hỏi xem cô có để ý chuyện gia đình anh phức tạp và không hoàn chỉnh không. Lam Anh lập tức bật cười, trả lời: “Em không để ý.” Cung Ngôn tình gật đầu: “Chắc chắn không muốn anh đưa em lên tầng à?” Lam Anh gật đầu: “Chắc chắn. Anh về đi đường cẩn thận.” Cung Ngôn tình đáp một tiếng, Lam Anh đứng ở cổng khu, đưa mắt nhìn anh lên xe, lái xe rời đi.
Trong lúc chờ đèn, hai người trò chuyện với nhau. Lam Anh có để ý đến ngón tay đeo nhẫn của anh. Cung Ngôn tình kể lại cho cô nghe chuyện cắt ngón tay cứu Cung Ngũ. Dù nhiều người cho rằng anh ra vẻ, đòi làm anh hùng nhưng có thể bảo vệ được em gái, anh không hề hối hận.
Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, Cung Ngôn Đình nhìn vào mắt cô, anh cười: “Sao thế?”
Lam Anh lắc đầu, mặc dù trên mặt không có ý cười, nhưng cũng không lạnh lùng như bình thường, cô nói: “Em rất thích anh.”
Cung Ngôn Đình: “Anh cũng rất thích em. Anh biết em là một người có nhiều bí mật nhưng anh hy vọng có thể trở thành một phần khiến em cảm thấy hạnh phúc”
Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Em cũng hy vọng thế.” Trong khoảnh khắc đó, trong mắt cô dường như có hy vọng, nhưng sau đó lại dần dần ảm đạm lại, cô lui về phía sau một bước, thản nhiên kéo dãn khoảng cách đối mặt với anh, cô chuyển đề tài: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”