Cung Ngôn Đình đưa mắt nhìn cô vào rồi mới lái xe rời đi.
Lần đầu tiên hẹn hò hiển nhiên đã có mở đầu tốt đẹp. Thời gia3n sau đó, chỉ cần Lam Anh có thời gian, Cung Ngôn tình đều sẽ đưa cô ra ngoài.
Cung Ngôn Đình phát hiện dường như Lam 2Anh có thái độ vô cùng thành kính đối với đồ ăn, cho nên, phần lớn thời gian anh đều đưa cô đi loanh quanh ở những nhà hàng có5 đánh giá tương đối tốt ở những trung tâm thương mại lớn. Sau đó, anh lại đưa cô đi tìm những cửa hàng lâu năm rất nổi tiếng t4rên phố lớn ngõ nhỏ. Anh luôn có cách tìm được rất nhiều nhà hàng mới mẻ.
Không biết tại sao, Lam Anh cảm thấy Cung Ng0ôn Đình nói rất nhiều lời, làm rất nhiều chuyện đều rất hợp với cách nghĩ của cô. Anh có sự kiêu ngạo của con nhà giàu, lại có sự thân thiết của người bình thường. Anh có thể tao nhã đi ăn cơm Tây, cũng có thể ngồi ở quán ăn nhỏ dầu mỡ ở trên phố ăn món bình thường nhất. Anh có thể đưa cô đi nghe buổi hòa nhạc tao nhã, cũng có thể đưa cô đi nghe buổi biểu diễn của ca sĩ nhạc Rock nào đó.
Anh mang đến cho cô những thể nghiệm hoàn toàn khác nhau trong cuộc sống, anh khiến cô biết hóa ra một người có thể sống thú vị như vậy.
Lúc đi ra khỏi quán ăn nhỏ, Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy bánh xe đu quay khổng lồ bên hồ ở phía đối diện đang chuyển động, có người hò hét trên đó, rất vui sướng về độ cao mình đang đứng. Cô nhìn chằm chằm bánh xe đu quay một lúc lâu, cho đến lúc Cung Ngôn Đình đi đến nắm lấy cô, nói: “Cô gái xinh đẹp, chúng ta đi thôi.”
Trên đường về Cung Ngôn Đình nói: “Hôn lễ của Tiểu Ngũ đang được lên kế hoạch, Tiểu Ngũ có nói với em đến lúc đó anh và em làm phù dâu và phù rể cho nó không?” Cô gật đầu: “Vâng, cậu ấy có nói rồi. Em không có vấn đề gì... Cảm ơn anh.” Cung Ngôn tình cười: “Cảm ơn anh cái gì?”.
“Rất nhiều chuyện. Anh giúp em rất nhiều trong công việc, còn cả gần đây, em cảm thấy luôn là em ăn chùa.”
“Không cần khách sáo như vậy. Em phải biết, đàn ông mời phụ nữ là chuyện hiển nhiên, huống hồ anh giàu hơn em. Em vừa phải đi học vừa phải đi làm, vốn đã rất không dễ dàng, tiền của anh kiếm tương đối dễ, cho nên em không cần lo lắng.”
Anh cầm tay cô, vừa đi vừa nói: “Thanh Thành có quá nhiều chỗ ăn ngon, anh sẽ từ từ đưa em đi ăn hết món ngon ở Thiết Yến...”
Cô hỏi: “Vậy nếu như ăn hết rồi, không còn quán nào mới thì làm thế nào?”
“Ăn hết rồi thì đưa em đến những nơi xung quanh, thuận tiện đưa em đi du lịch. Em luôn đưa người khác đi du lịch, bản thân em cũng phải thả lỏng mới được, nếu không suốt ngày làm việc sẽ mệt mỏi lắm.”