Lam Anh thật sự bất ngờ và khâm phục, bây giờ cô cũng đang nỗ lực vì chi phí sinh hoạt và tiền học, còn Phó Thanh Ly đã có dư tận tám trăm nghìn3 để mang đi tặng. Đương nhiên, thứ khiến cô cảm thấy bất ngờ không phải là vì tám trăm nghìn của hắn, mà là vì loại người như Phó Thanh Ly cũng2 biết đến chuyện từ thiện. Trong ấn tượng của cô, Phó Thanh Ly cơ bản chẳng hề suy nghĩ cho người bên cạnh, con người đó đột nhiên đổi tính rồi5 sao.
Đi ra khỏi cổng trường đại học, cô lại nhìn thấy Tần Tiểu Ngư. Tần Tiểu Ngư vừa nhìn thấy cô thì như nhìn thấy vị cứu tinh, ra sứ4c vẫy tay với cô: “Lam Anh!” Lam Anh đi tới, sau đó mới hiểu tại sao Tần Tiểu Ngư lại kích động như vậy. Bánh sau của chiếc xe đạp tồi tàn của 0cô ấy đã bị biến dạng, sau lưng là một chiếc xe màu đỏ xinh đẹp, trên xe là hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ung dung tự tại. Lam Anh nhận ra hắn, là chú Út của Cung Ngũ. Nếu có nhớ không nhầm, hình như tên là Cung Cửu Dương. “Tần Tiểu Ngư, sao thế?” Lam Anh hỏi. Tần Tiểu Ngư chỉ vào chiếc xe đạp của mình, nói: “Lam Anh cậu xem, người đó đụng hư chiếc xe của tớ rồi, tớ suýt chút ngã chết đấy, anh ta còn không chịu bồi thường! Làm vậy mà được sao?” Nhìn dáng vẻ của Cung Cửu Dương, thật sự không có ý định bồi thường, đương nhiên, Lam Anh cũng không ngốc, thay vì nói là xe đạp và xe hơi tông vào nhau, chi bằng nói là Cung Cửu Dương cố ý chọc Tần Tiểu Ngư. Lam Anh: “Cậu báo cảnh sát chưa?”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Tớ báo rồi, đang đợi bọn họ đến, tớ đợi nửa tiếng đồ hồ rồi, vẫn chưa có ai đến.”
Lam Anh nhìn vào trong xe. Nếu Tần Tiểu Ngư đã tìm cô giúp, cô nhất định phải giúp cho bạn học của mình, huống hồ gì cô gái Tần Tiểu Ngư này còn hơi ngốc.
Cung Cửu Dương vuốt tóc, chẹp miệng nói: “Chuyện này à... chuyện này không dễ nói, tôi vốn dĩ đã đậu cả buổi rồi, tự cô ấy tông vào xe của tôi, tôi còn có cách gì? Tôi là bị tai bay vạ gió, tự nhiên gặp họa trên trời rơi xuống, tôi phải báo cảnh sát giải quyết mới đúng.”
Tần Tiểu Ngư tức chết: “Tôi đang chạy xe yên lành, anh không kéo tôi một cái, tôi có thể ngã xuống sao? Sao anh không đứng đàng hoàng bên đường, anh kéo tôi làm cái gì?”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Chẳng làm gì cả, đứng trên đường nhìn thấy một con cá khô nhỏ, nên ngứa tay.” Tần Tiểu Ngư nổi giận trừng mắt. Lam Anh lại nói: “Nếu là như vậy, người gây chuyện trước là anh Cung rồi. Tôi cảm thấy anh Cung phải bồi thường tổn thất cho Tiểu Ngư. Tuy xe của cậu ấy không đáng tiền, nhưng đi sửa cũng tốn tiền mà. Vừa nhìn anh Cung thì biết anh là người sảng khoái, giải quyết nhanh chóng mọi chuyện thì chúng ta đều có thể về nhà.”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng vậy, anh đền tiền cho tôi đi!”
Cung Cửu Dương nhìn Tần Tiểu Ngư rồi lại nhìn Lam Anh, nói: “Muốn đền tiền, cũng được. Dù sao tôi cũng chả thiểu mấy chục tệ kia...” Tần Tiểu Ngư nổi giận: “Còn tiền bồi thường tổn thất tinh thần nữa! Anh định đến mấy chục tệ thôi sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không đến cho tôi năm trăm tệ, tôi sẽ không bỏ đi đâu!”
Lam Anh đi đến gõ cửa kính xe, hỏi: “Anh Cung, chào anh.”
Lúc Cung Cửu Dương nhìn thấy cô thì sững sờ, hắn hạ cửa sổ xe: “Lại là cô à? Tôi hỏi cô, nhà cô có người thân nào họ Dương, hay là họ Tần không? Bất luận là nam hay nữ đều được, có hay không?”
Lam Anh không hiểu chuyện gì, cô lắc đầu: “Không có.” “Không có?” Cung Cửu Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên mở cửa xe ra bước xuống: “Không có thật à? Em gái đừng sợ, tôi chỉ tùy tiện hỏi, không có ác ý.”
Lam Anh thì chẳng thấy sợ, cô chỉ cảm thấy kỳ lạ khó hiểu, lặp lại: “Không có.”
Cung Cửu Dương lại hỏi: “Mẹ cô họ gì?” Lam Anh cứng họng, thẹn quá hóa giận. Đó là chuyện riêng của cô, hơn nữa, cô thật sự cảm thấy Cung Cửu Dương giống như Cung Ngũ nói, không phải là người tốt, cứ nhất quyết truy hỏi chuyện ba mẹ nhà người ta để làm gì? Lam Anh: “Anh Cung, Tần Tiểu Ngư là bạn học của tôi, cũng là bạn học của Tiểu Ngũ. Anh là trưởng bối của Tiểu Ngũ, theo lý mà nói thì cũng được xem là trưởng bối của chúng tôi, anh tông hỏng xe của Tiểu Ngư, có phải nên nói gì đó không?”
Lam Anh vội vàng kéo Tần Tiểu Ngư: “Chiếc xe tồi tàn này của cậu làm gì đáng giá năm trăm tệ? Hai trăm tệ cũng đã nhiều rồi.” Tần Tiểu Ngư đành phải gật đầu nói: “Vậy thì hai trăm. Ít hơn hai trăm thì tôi không đi đâu.”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Cô thật sự rất biết vòi tiền đấy.” Tần Tiểu Ngư nổi giận: “Bớt nói đi, tôi vòi tiền ai chứ? Lúc anh kéo tôi sao chẳng nghĩ đến chuyện này?” Cung Cửu Dương dựa vào xe, nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt rồi nói: “Hai trăm cũng được, không thành vấn đề. Nhưng mà, cô phải trả lời tôi một vấn đề.” Vừa nói, Cung Cửu Dương vừa chỉ tay vào Lam Anh: “Mẹ cô họ gì?”
Lam Anh ngây người. Cô nhớ lần trước Cung Cửu Dương cũng từng hỏi có chuyện này. Cô nhớ lại tập tài liệu được niêm phong ở nhà, có chút thất thần, Tần Tiểu Ngư đứng bên cạnh sốt ruột: “Lam Anh, cậu mau trả lời đi.”
Chỉ hỏi là họ gì, không phải rất đơn giản sao? Tần Tiểu Ngư hỏi Cung Cửu Dương: “Tôi nói mẹ tôi họ gì được không?” Cung Cửu Dương nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: “Tôi hỏi mẹ của cô ấy.” Tần Tiểu Ngư tức chết: “Mẹ cậu ấy là mẹ, mẹ tôi không phải là mẹ à? Mẹ tôi họ Miêu, mau đưa tiền cho tôi! Tôi vẫn còn việc cần làm!”
Cung Cửu Dương kéo cửa xe ra định bỏ đi, Tần Tiểu Ngư sốt ruột: “Này này, anh làm gì thế? Muốn chạy à? Đưa tiền đây!” Cô nhìn Lam Anh: “Lam Anh!” Lam Anh chậm rãi nhìn sang Cung Cửu Dương, nói: “Tôi không biết.”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Cô thật sự rất biết vòi tiền đấy.” Tần Tiểu Ngư nổi giận: “Bớt nói đi, tôi vòi tiền ai chứ? Lúc anh kéo tôi sao chẳng nghĩ đến chuyện này?” Cung Cửu Dương dựa vào xe, nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt rồi nói: “Hai trăm cũng được, không thành vấn đề. Nhưng mà, cô phải trả lời tôi một vấn đề.” Vừa nói, Cung Cửu Dương vừa chỉ tay vào Lam Anh: “Mẹ cô họ gì?”
Lam Anh ngây người. Cô nhớ lần trước Cung Cửu Dương cũng từng hỏi có chuyện này. Cô nhớ lại tập tài liệu được niêm phong ở nhà, có chút thất thần, Tần Tiểu Ngư đứng bên cạnh sốt ruột: “Lam Anh, cậu mau trả lời đi.”
Chỉ hỏi là họ gì, không phải rất đơn giản sao? Tần Tiểu Ngư hỏi Cung Cửu Dương: “Tôi nói mẹ tôi họ gì được không?” Cung Cửu Dương nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: “Tôi hỏi mẹ của cô ấy.” Tần Tiểu Ngư tức chết: “Mẹ cậu ấy là mẹ, mẹ tôi không phải là mẹ à? Mẹ tôi họ Miêu, mau đưa tiền cho tôi! Tôi vẫn còn việc cần làm!”
Cung Cửu Dương kéo cửa xe ra định bỏ đi, Tần Tiểu Ngư sốt ruột: “Này này, anh làm gì thế? Muốn chạy à? Đưa tiền đây!” Cô nhìn Lam Anh: “Lam Anh!” Lam Anh chậm rãi nhìn sang Cung Cửu Dương, nói: “Tôi không biết.”
Cung Cửu Dương lại ngập ngừng, hắn đóng cửa xe lại, xoay người nhìn Lam Anh: “Sao thế? Mẹ của mình họ gì cô cũng không biết?”
Lam Anh mím môi, một lúc lâu sau cô mới nói: “Tôi... tôi là cô nhi.”
Cung Cửu Dương đột nhiên mỉm cười: “Cô nhi à? Cái này thật sự không biết rồi.” Hắn lấy điện thoại ra, cúi đầu hỏi: “Số điện thoại của cô là gì?”
Tần Tiểu Ngư: “Này! Cung Cửu Dương, anh mau đến tiền cho bà đây!” Cung Cửu Dương đẩy đầu của Tần Tiểu Ngư sang một bên: “Cô tránh qua một bên.” Hắn nhìn Lam Anh: “Đưa số điện thoại của cô cho tôi.” Lam Anh đứng yên bất động, đáp: “Anh Cung, tôi đã trả lời câu hỏi của anh rồi, anh phải đền tiền cho cậu ấy, tôi phải trở về nhà.” Cung Cửu Dương dựa vào xe, dáng vẻ vẫn ung dung tự tại, sau đó mỉm cười: “Sau khi trở về tôi sẽ hỏi Tiểu Ngũ, cô nói xem cháu gái của tôi có cho hay không? Số điện thoại?” Tần Tiểu Ngư lại nhìn cô, Lam Anh tiện miệng đọc số điện thoại lên, Cung Cửu Dương nhập số điện thoại vào rồi nói: “Cá nhỏ kia, cô qua đây.”
Tần Tiểu Ngư trừng mắt nhìn hắn chằm chằm: “Tiền đâu!”