Khi đi được nửa đường, cô phát hiện có chiếc xe chạy theo mình. Dù đã đổi xe khác nhưng những chi tiết lúc theo dõi khiến cô phát hiệ3n đó vẫn là người lúc trước đi theo cô.
Dường như cũng có phòng bị, khi có nhiều người xe mới xuất hiện, lúc đường ít người 2thì xe chạy cách cô rất xa. Thay vì nói là theo dõi, chi bằng nói đang tìm hiểu giờ giấc cô ra ngoài.
Bước chân của Lam Anh 5không dừng lại, cô lấy điện thoại ra giả vờ đọc tin nhắn, thông qua ánh sáng phản chiếu xem động tĩnh của chiếc xe phía sau. Cô bước4 thật nhanh đi về hướng đường đi bộ, đi đến chỗ có đông người qua lại, chiếc xe đó cuối cùng cũng dừng lại.
Lam Anh trầm tư 0suy nghĩ, sau khi mua một đống đồ trong cửa hàng bên đường, cô mang đồ mua được và vali của mình gửi lại trong cửa hàng đó rồi chạy ra ngoài. Đúng lúc bên đường có chiếc xe taxi, cô ngồi vào trong xe, chỉ tài xế chạy về phía con đường lúc nãy, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe theo dõi mình lúc nãy đang đậu ở gần con đường đó.
Người đó không phải là Phó Thanh Ly, cô không biết còn người nào có ý định xấu xa đó... Tang Cung, bây giờ chắc hắn đang ngoan ngoãn làm việc của mình rồi nhỉ?
Ban đầu khi rời khỏi tổ chức, hắn chỉ nhận được sự tự do chứ không lấy được tiền. Có lẽ bây giờ hắn rất thiếu tiền nên mới đến tìm Phó Thanh Ly đòi tiền. Còn bây giờ, hắn đã mất đi cái máy rút tiền là Phó Thanh Ly, hắn phải tự nghĩ cách kiếm tiền mới đúng, sẽ không có thời gian nghĩ đến một người phụ nữ không cần thiết như cô đâu nhỉ? Khi suy nghĩ như vậy, Lam Anh đột nhiên phát hiện, nếu nói có người từ đầu đến cuối luôn gây phiền phức cho cô thì người duy nhất mà cô nghĩ đến chỉ có mỗi Tang Cung. Một Phó Thanh Ly vừa rời đi thì Tang Cung lại xuất hiện trong cuộc đời cô. Lam Anh hơi nhíu mày, vì sự trùng hợp này mà tâm trạng trở nên nặng nề, cũng chính vì như vậy, cô càng muốn làm rõ người đi theo cô rốt cuộc là ai. Đúng lúc Lam Anh đang định quay trở về thì đột nhiên cô nhìn thấy chiếc xe lúc nãy lại chạy trở ra. Lần này không giống lần trước, người ngồi bên trong không hề ngụy trang, tức là lần này hắn ra ngoài một cách bình thường.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, dù chỉ là nhìn thoáng qua cửa sổ nhưng Lam Anh vẫn nhận ra người ngồi trong xe là Tang Cung. Bây giờ hắn đã béo hơn lúc ở trong khu huấn luyện khá nhiều.
Máu huyết trong người Lam Anh lập từng đông lại ở một giây phút nào đó, quả nhiên là Tang Cung.
Cô mím môi, để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, cô đuổi theo hướng của chiếc xe đó. Cô vội vàng chặn một chiếc taxi lại, leo lên xe và dặn dò: “Bác tài, chạy theo chiếc xe trước mặt, đừng chạy gần quá, chính là chiếc xe có số cuối là số 2 trong biển số xe...”
Chủ nhân của chiếc xe đang kiên nhẫn chờ đợi ở bên trong, hắn đã ngụy trang rất kĩ khiến Lam Anh không nhìn rõ ngũ quan của hắn. Ban đầu Lam Anh cho rằng đó là Phó Thanh Ly, nhưng sau khi quan sát chiếc xe thì phát hiện vóc dáng của người đó to hơn Phó Thanh Ly, nên có thể loại trừ Phó Thanh Ly ra.
Tài xế taxi hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?” Lam Anh nhìn chằm chằm chiếc xe đó, tiện tay nhét cho anh ta một trăm tệ, trả lời: “Đợi chút, tôi đang đợi bạn, xin anh yên tâm, sẽ không để anh lỗ vốn đâu.”
Khoảng bốn mươi phút sau, người vốn dĩ rất kiên nhẫn kia đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn khởi động xe. Lam Anh lập tức nói với người tài xế cũng đã không còn kiên nhẫn ở phía trước: “Bác tài, phiền anh chạy theo chiếc xe màu xám trước mặt, đừng chạy quá gân, để tránh bị phát hiện.”
Tài xế gật đầu, lái xe chạy theo chiếc xe vừa rời khỏi ở trước mặt. Lam Anh đã biết giới hạn nhẫn nại lâu nhất của người ngồi trong chiếc xe đó là bốn mươi phút. Cô nhìn chằm chằm chiếc xe đó, đầu tiên là chạy đến chỗ cô ở quanh quẩn ở đó vài vòng. Cô đoán rằng hắn không tìm được cô nên mới lái xe quay trở lại chỗ lúc nãy nhưng vẫn không tìm được người, cuối cùng chiếc xe đó quyết định quay trở về.
Tài xế chạy theo chiếc xe đó, chạy đến một khu phố nhỏ giàu có, tài xế xoay đầu lại: “Khu phố này không cho người lạ vào.” Lam Anh gật đầu, cô xuống xe ngồi trong một góc khuất, quan sát từng chiếc xe chạy ra chạy vào, chiếc xe đó sau khi chạy vào thì không thấy trở ra.
Cô nhìn tên của khu phố này, thật sự không nghĩ ra mình có bạn bè hay kẻ thù nào sống ở khu phố nhỏ này.
Cô ngồi đợi ở gần đó, nhìn người ra vào khu phố, hi vọng tìm được một mục tiêu có thể khiến cô hiểu rõ mọi chuyện, kết quả vẫn không có phát hiện gì. Chiếc xe đó đã đi theo cô suốt thời gian dài, nếu mục tiêu của đối phương không phải là Yến Đại Bảo thì đương nhiên chính là cô, nếu là cô thì nhất định phải có lý do. Chuyện chẳng có nguyên nhân ngọn ngành thế này, dù cô có nghiêm túc suy nghĩ ra sao thì cũng không thể nghĩ ra được lý do khiến mình bị người ta theo dõi.
Cô không sợ đối phương trực tiếp tìm đến cửa, cô chỉ sợ trong một phút mình lơ đãng mà bị đối phương dùng thủ đoạn xấu xa để đối phó, giống như trước kia Tang Cung phối hợp với Bán Bạch và Tử Sa làm ra chuyện bỏ thuốc hại cô.
Súng trước mặt thì dễ tránh những ám khí thì khó phòng, cô hiểu đạo lý này, cũng sợ có người vô tội bị tổn thương vì cô, nên cô không chờ đợi được người đó, cô không cam tâm. Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, trong đầu đột nhiên quay trở lại suy nghĩ lúc nãy, Tang Cung liên kết với bọn người của Bán Bạch, ban đầu bọn họ cũng từng quan sát và xem xét trong thời gian dài, mới hiểu rõ được thói quen của cô, nên mới có thể dễ dàng ra thành công, không phải sao?
Nghĩ đến Tang Cung, cô tự nhiên nghĩ tới Phó Thanh Ly.
Ban đầu khi rời khỏi tổ chức, hắn chỉ nhận được sự tự do chứ không lấy được tiền. Có lẽ bây giờ hắn rất thiếu tiền nên mới đến tìm Phó Thanh Ly đòi tiền. Còn bây giờ, hắn đã mất đi cái máy rút tiền là Phó Thanh Ly, hắn phải tự nghĩ cách kiếm tiền mới đúng, sẽ không có thời gian nghĩ đến một người phụ nữ không cần thiết như cô đâu nhỉ? Khi suy nghĩ như vậy, Lam Anh đột nhiên phát hiện, nếu nói có người từ đầu đến cuối luôn gây phiền phức cho cô thì người duy nhất mà cô nghĩ đến chỉ có mỗi Tang Cung. Một Phó Thanh Ly vừa rời đi thì Tang Cung lại xuất hiện trong cuộc đời cô. Lam Anh hơi nhíu mày, vì sự trùng hợp này mà tâm trạng trở nên nặng nề, cũng chính vì như vậy, cô càng muốn làm rõ người đi theo cô rốt cuộc là ai. Đúng lúc Lam Anh đang định quay trở về thì đột nhiên cô nhìn thấy chiếc xe lúc nãy lại chạy trở ra. Lần này không giống lần trước, người ngồi bên trong không hề ngụy trang, tức là lần này hắn ra ngoài một cách bình thường.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, dù chỉ là nhìn thoáng qua cửa sổ nhưng Lam Anh vẫn nhận ra người ngồi trong xe là Tang Cung. Bây giờ hắn đã béo hơn lúc ở trong khu huấn luyện khá nhiều.
Máu huyết trong người Lam Anh lập từng đông lại ở một giây phút nào đó, quả nhiên là Tang Cung.
Cô mím môi, để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, cô đuổi theo hướng của chiếc xe đó. Cô vội vàng chặn một chiếc taxi lại, leo lên xe và dặn dò: “Bác tài, chạy theo chiếc xe trước mặt, đừng chạy gần quá, chính là chiếc xe có số cuối là số 2 trong biển số xe...”
Xe chạy đến dưới lầu công ty của Phó Thanh Ly.
Cô xuống xe, sau đó đi vào bãi đậu xe thì tìm thấy xe của Tang Cung.
Cô mỉm cười mỉa mai, xoay người bỏ đi. Tang Cung và Phó Thanh Ly, đúng là một cặp anh em tốt khó mà cắt đứt được. Khi đi qua đường, một người thanh niên trước mặt đột nhiên chạy qua hỏi: “Hi, đây không phải là bạn gái của huấn luyện viên Sài sao? Chào cô, cô còn nhớ tôi không?”
Lam Anh sững sờ. Đây chính là một trong hai người mà cô gặp lúc mang cơm đến cho Sài Tranh Vanh lần đầu tiên, không ngờ cậu ta vẫn còn làm ở đây, hơn nữa, xem ra việc huấn luyện cũng đã có thành quả, trông cậu ta cường tráng hơn lần đầu tiên cô gặp rất nhiều.
Lam Anh: “Anh nhận nhầm người rồi.” Người thanh niên kia vò đầu, vội vàng nói: “À, xin lỗi cô!”
Cậu ta xách rất nhiều ly nước, sau khi lên lầu thì phát nước uống cho mọi người. Nhìn thấy Phó Thanh Ly đang ngồi trên ghế bên cạnh, cậu ta vội vàng cầm một ly nước đi qua: “Huấn luyện viên Sài, nước của anh.” Đã đi được hai bước thì cậu ta đột nhiên xoay đầu lại nói: “Lúc nãy ở dưới lầu tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trông rất giống bạn gái của anh...”
Phó Thanh Ly ngẩng đầu thật mạnh: “Cậu nói cái gì?!”