Công Tước



“Anh Anh, có phải gần đây cậu có tâm sự gì không?” Yến Đại Bảo kề sát vào mặt cô.

Lam Anh sững sờ: “Tâm sự? Không có, sao thế?3” Yến Đại Bảo nói: “Tớ cảm thấy gần đây cậu cứ nhìn chằm chằm tớ, cậu nói đi, có phải cậu phát hiện tớ rất xinh đẹp, nên cậu cảm thấy2 yêu tớ rồi không?” Lam Anh cạn lời, nhìn gương mặt nghiêm túc của Yến Đại Bảo, nhất thời không biết nên nói thế nào mới ổn: “Đâu có.5”

“Tớ nói cho cậu biết, tớ có anh Bánh Bao rồi, tớ đã quyết định sẽ cầu hôn anh Bánh Bao. Sau này tớ cũng sinh một Cải Trắng 4Nhỏ, hứ, cho Tiểu Ngũ thấy, bây giờ cậu ấy không cho tớ chơi Cải Trắng Nhỏ..” Yến Đại Bảo càng nói càng tức: “Tớ phải sinh một em bé 0xinh đẹp hơn, cho Tiểu Ngũ tức chết!”

Lam Anh lau mồ hôi: “Tiểu Ngũ không cho cậu bắt nạt Cải Trắng Nhỏ, là vì Cải Trắng Nhỏ còn bé, cậu bắt nạt con bé sẽ khóc, khóc rồi thì rất khó dỗ, cậu có thích trẻ con khóc không?”

Hơn nữa còn gọi video, đồ keo kiệt đổi tính nết thật rồi.


Gương mặt mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy mẹ thì nó lập tức hét to, giơ cánh tay nhỏ ra muốn chụp lấy mẹ.

Cung Ngũ nở nụ cười rạng rỡ như hoa với Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ cũng ra sức phối hợp với mẹ, cười toe toét, ngây ngô. Yển Đại Bảo dựa vào bên cạnh Cung Ngũ, cũng mỉm cười với Cải Trắng Nhỏ. Lam Anh ngồi bên cạnh nhìn mà thấy bùi ngùi. “Đại Bảo, gần đây trên đường về nhà có chuyện gì thú vị không?” Lam Anh hỏi. Yến Đại Bảo dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: “Anh Anh cậu lại quan tâm tớ rồi. Cậu nói thật đi, có phải cậu thật sự yêu thầm tớ rồi không?”

Lam Anh thở dài: “Không có, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Rồi cô không dám hỏi nữa.

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Không thích.” Lam Anh mỉm cười nói: “Vì vậy, Tiểu Ngũ không cho cậu bắt nạt Cải Trắng Nhỏ, là đang nghĩ cho cậu đấy. Hơn nữa, Cải Trắng Nhỏ đáng yêu như vậy, cậu chọc cho con bé khóc, Đại Bảo nhất định cũng sẽ rất buồn.” Yến Đại Bảo phồng má, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi. Nhưng mà tớ đã hứa với anh Bánh Bao là tớ sẽ cầu hôn anh ấy.” Lam Anh: “Cầu hôn đương nhiên là được, Đại Bảo thích anh ấy, anh ấy cũng thích Đại Bảo, như vậy thật là tốt!”

Yến Đại Bảo: “Anh Anh, có phải cậu cũng thích bạn trai cậu, sau đó mới ở bên cạnh người ta không?”

Lam Anh ngập ngừng, sau đó cô mỉm cười nói: “Lúc ở bên cạnh nhau đương nhiên là thích rồi.”

Yến Đại Bảo: “Vậy sau khi chia tay thì không thích nữa sao?”

Lam Anh: “Chia tay không nhất định là vì không thích nữa mà có thể là vì nhiều nguyên nhân khác. Có khi là nguyên nhân từ một phía, có khi là nguyên nhân từ hai phía, ngoài ra cũng có thể do áp lực bên ngoài. Nhưng Đại Bảo thì không, vì Đại Bảo tốt như vậy, sẽ không có người không thích Đại Bảo.”

Yến Đại Bảo lập tức vênh mặt, nói: “Ba nói rồi, tớ xinh đẹp nhất, mọi người đều thích tớ.” Lam Anh mỉm cười gật đầu: “Đúng, Đại Bảo xinh đẹp nhất, mọi người đều thích Đại Bảo.”

Yển Đại Bảo: “Ba nói, nếu có người không thích tớ, ba sẽ đánh người đó.”


Lam Anh: “...”

Hai người ăn xong thì chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Cung Ngũ nói vài ngày nữa sẽ đi học lại, nhưng hai ngày nay Cải Trắng Nhỏ bị cảm nhẹ, cô chỉ có thể lùi thời gian đi học lại. Người làm mẹ quả nhiên khác hẳn, chuyện gì cũng quan tâm đến con cái trước tiên. Sau hai ngày thì Cung Ngũ cũng chính thức đi học lại, nhưng giữa chừng thì cô lại nhận được điện thoại của cô giúp việc nói Cải Trắng Nhỏ không nhìn thấy mẹ thì lại khóc lóc ầm ĩ, còn hắt xì, đi lại không chịu để người ta rửa mông...

Tóm lại Cải Trắng Nhỏ có rất nhiều vấn đề, Cung Ngủ không ngại phiền hà mà nghe hết. Lam Anh và Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh không kìm được mà chặc lưỡi, từ lúc nào mà Tiểu Ngũ trở nên nhẫn nại như thế?

Gương mặt mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy mẹ thì nó lập tức hét to, giơ cánh tay nhỏ ra muốn chụp lấy mẹ.

Cung Ngũ nở nụ cười rạng rỡ như hoa với Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ cũng ra sức phối hợp với mẹ, cười toe toét, ngây ngô. Yển Đại Bảo dựa vào bên cạnh Cung Ngũ, cũng mỉm cười với Cải Trắng Nhỏ. Lam Anh ngồi bên cạnh nhìn mà thấy bùi ngùi. “Đại Bảo, gần đây trên đường về nhà có chuyện gì thú vị không?” Lam Anh hỏi. Yến Đại Bảo dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: “Anh Anh cậu lại quan tâm tớ rồi. Cậu nói thật đi, có phải cậu thật sự yêu thầm tớ rồi không?”

Lam Anh thở dài: “Không có, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Rồi cô không dám hỏi nữa.


Rất may Yến Đại Bảo không để tâm, quay đầu đi là quên mất. Lam Anh căng thẳng là vì mấy hôm nay cô thường xuyên phát hiện chiếc xe đó hay xuất hiện ở gần cô. Cô cứ lo lắng mục tiêu của đối phương là Yển Đại Bảo, nhưng Yến Đại Bảo cứ nói là không có, hay mục tiêu của đối phương là cô?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Anh không cảm thấy mình đã đắc tội ai, cũng không chọc vào người không nên chọc, tại sao mấy ngày nay đổi phương cứ đi theo cô, cô thật sự không xác định được nguyên nhân.

Mấy ngày này Lam Anh nhận một đoàn khách du lịch lớn, lộ trình mười ngày, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ. Đợi đến khi người dẫn đầu đoàn liên lạc, cô mới nhận ra đó là đoàn mà Cung Ngôn Đình từng nói đến. Người dẫn đầu đoàn có được số điện thoại của cô là vì Cung Ngôn Đình đã giới thiệu.

Do bận rộn công việc ở công ty du lịch và việc học trong trường nên cô đã sớm quên mất lời Cung Ngôn tình nói, không ngờ lại thật sự có đoàn, còn chỉ định cho cô dẫn đi. Đoàn càng nhiều, lợi ích có được từ đó càng nhiều, đương nhiên thu nhập của cô cũng dần tăng lên, nên đoàn này có rất xem trọng.

Chuẩn bị trước sau mất hết thời gian nửa tháng, bàn bạc tới lui với người dẫn đầu đoàn về lộ trình cuối cùng, sau khi bàn xong thì ký hợp đồng.

Trong quá trình đó Cung Ngôn Đình chỉ xuất hiện một lần vào ngày bọn họ ký hợp đồng. Lộ trình mười ngày, tuy trong thời gian đó cũng có những chuyện lớn nhỏ xảy ra, nhưng sau cùng vẫn thuận lợi hoàn thành chuyến đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui