Hai cô gái oán trách: “Hướng dẫn viên, chị thật quá đáng, lại không để chúng tôi nghỉ ngơi?” Lam Anh không lên tiếng, cô có quá đá3ng hay không có biết rõ, thật ra người cản trở người khác nên bị đào thải sớm mới đúng, đáng tiếc đây là du lịch, không thể bỏ lạ2i bất cứ ai. Cô không thích người làm nũng. Yến Đại Bảo cũng làm nũng, cái gì cũng không biết, nhưng Yến Đại Bảo không giống bọn 5họ. Cô làm nũng là bản tính tự nhiên, sẽ không ngang ngược, điệu bộ không ra vẻ không lập dị đó thật sự không phải thứ người bình4 thường có thể so sánh, Có điều nghĩ cũng đúng, đương nhiên Yến Đại Bảo không giống bọn họ rồi, Yến Đại Bảo là công chúa nhỏ, nhữ0ng người này chỉ tự coi mình là công chúa thôi. Hai người đàn ông ân cần nói chuyện với hai cô gái, không quyến rũ được hướng dẫn viên du lịch, hai người này lập tức di chuyển mục tiêu, chọn người dễ ra tay, dù sao buổi tối có thể tìm được người ở bên hay không chính là xem bây giờ có cố gắng hay không. Kết quả hai cô gái lại nghển cổ nói chuyện với Phó Thanh Ly, gọi anh đẹp trai anh đẹp trai. Phó Thanh Ly nhìn bọn họ một cái, cười: “Tôi? Tôi chưa kết hôn, có điều,” Hắn hời hợt nói: “Tôi có cô gái tôi thích rồi, cô ấy đẹp hơn các cô nhiều.” Hắn nói không chút khách sáo khiến hai cô gái không vui: “Đẹp hơn nhiều cũng chưa kết hôn, nói không chừng người ta không muốn gả cho anh.” Phó Thanh Ly gật đầu: “Đúng, cô không muốn gả cho tôi. Cô muốn lấy một người khác.”
Một người khác.
Lam Anh đi sang một bên, nhắc nhở hai du khách: “Bên đó là cây bảo hộ, không được treo vào, mau ra ngoài đi!”
Đã có một hàng rào vây quanh cây rồi, kết quả vẫn có người vượt qua hàng rào đi vào, rõ ràng cái biển treo trên cây viết thực vật được bảo hộ quốc gia cấp hai, bọn họ lại không đọc, hoặc là đọc được rồi cũng coi như không nhìn thấy. Phó Thanh Ly nhìn cô gọi người ra, còn đứng tại chỗ giáo dục một lúc, không nhịn được cười, không nhìn ra cô lại có lòng nhiệt tình như vậy. Cô cúi người di chuyển hàng ràng bảo hộ bị hai người kia làm vẹo đi, lúc này mới quay người rời đi. Phó Thanh Ly biết mình không bình thường, biết hắn đang dùng trạng thái rình trộm để quan sát nhất cử nhất động của cô. Hắn thậm chí còn muốn duy trì trạng thái như vậy đến vĩnh viễn, chỉ cần bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác xuất hiện khiến hắn nổi điên. Hắn có thể không đến gần, không tiếp cận, bằng lòng đứng nhìn cô từ xa, chỉ nhìn thôi hắn cũng rất thỏa mãn rồi.
Cô đứng lên đi, hắn đuổi theo cô, kéo lấy cánh tay cô: “Cho dù em có tin hay không, nhưng anh vẫn phải nói, anh đã nói với Tang Cung rồi, anh không muốn hắn quấy rầy em trong thời kỳ huấn luyện quan trọng, cho nên anh mới nói với hắn là có thể.”
Lam Anh hờ hững, nếu như không phải là cô bị hắn kéo, có lẽ cô đã đi lâu rồi. “Anh chưa bao giờ thật sự nghĩ như vậy, không có người đàn ông nào đồng ý cả, anh chỉ dùng kể tạm thời... Lam Anh!” Hắn dùng hai tay giữ lấy vai cô, không cho cô vùng vẫy: “Nghe anh nói! Anh yêu em, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý với bất cứ ai chuyện như vậy. Tang Cung là kẻ điên, anh không muốn hẳn phá hủy em lúc còn ở tổ chức, chuyện gì hắn cũng làm được, anh không muốn mạo hiểm...”.
“Nói xong rồi chứ?” Cô ngước mắt lên nhìn hắn: “Nói xong thì anh có thể buông ra rồi.” “Lam Anh!” Hắn siết chặt tay hơn: “Tin anh đi. Anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương trái tim em.” Dùng một chút, hắn nói: “Sau khi anh yêu em.” Lam Anh cười: “Nói xong rồi chứ? Được, tôi tin anh, mời anh buông tay ra.” “Ở trong mắt em, anh cũng là một người điên đúng không?” Hắn hỏi: “Ở trong mắt em, anh chỉ là đứa con trai của một tên tội phạm giết người, đúng không?” Lam Anh ngây người ra, nhìn đi chỗ khác: “Tôi không nói như vậy. Mời anh buông tay ra.” Phó Thanh Ly cười: “Em không tin anh, em cảm thấy anh là kẻ điên giống Tang Cung. Trước kia là như vậy, bây giờ cũng như vậy.” Lam Anh mím môi, cô cảm thấy đầu óc mình loạn lên, cô mấp máy môi, mở miệng: “Tôi nghĩ thế nào, anh là kiểu người gì, đã trải qua những gì, không liên quan đến tôi...”
“Có liên quan!” Hắn nói: “Ai cũng có thể nói anh là con trai của tội phạm giết người, ai cũng có thể cho rằng anh là người điền, nhưng em thì không thể” Tay hắn nắm chặt vai cô: “Bởi vì anh yêu em, em cũng yêu anh, cho dù người em yếu là Sài Tranh Vanh, nhưng đó cũng là anh. Nếu như em cũng cho rằng anh là kẻ điên, vậy thì anh sẽ điền thật.”
Cô nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Phó Thanh Ly gật đầu: “Có.”
“Nói đi.”
Phó Thanh Ly cười: “Đừng có thái độ thù địch mạnh như vậy với anh, anh chưa từng làm gì khiến em tổn thương, đúng không?”
Vẻ mặt Lam Anh dần dần trở nên nghiêm túc, cô nói: “Anh Sài có chuyện gì cứ nói thẳng là được.” “Anh chưa từng làm. Điều Tang Cung nói không phải là thật...”
Hắn không biết dùng cách gì mới có thể làm cố chấp nhận. Hẳn sợ có một ngày thấy cổ dùng vẻ mặt chán ghét nhìn hắn. Hắn biết cô vốn chán ghét thậm chí là căm ghét Phó Thanh Ly, đúng vậy, là Phó Thanh Ly.
Hắn tạo ra một hình mẫu hoàn toàn trái ngược khiến cô rơi vào trong đau khổ. Cô hận hắn tên là Phó Thanh Ly, nhưng yêu hắn tên là Sài Tranh Vanh, cho nên ngày cô phát hiện ra bọn họ là cùng một người, cô hoàn toàn không biết phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với hắn. Cô không biết nên tiếp tục yêu Sài Tranh Vanh cũng là Phó Thanh Ly, hay là nên hận Phó Thanh Ly cũng là Sài Tranh Vanh.
Chính hắn cũng không phân biệt rõ rốt cuộc hẳn là ai. Hắn hy vọng hắn vĩnh viễn là Sài Tranh Vanh của cô, nhưng thực tế hủy diệt tất cả mong muốn của hắn. Hắn hy vọng hắn không có gì lừa dối cô, không có gì giấu giếm có, thể nhưng hắn lại lừa dối và giấu giếm có đủ thứ. Tất cả mong muốn của hắn chỉ là có cô, nhưng càng ngày cô càng cách xa hắn.
Thấy bên cạnh cô xuất hiện những người đàn ông khác nhau, hắn càng sợ có một ngày hẳn hoàn toàn mất cô, ngay cả tư cách nhìn từ xa cũng không có. Hắn không để ý cô và những người khác quen nhau bình thường, nhưng hắn để ý cái người đàn ông nhiều lần xuất hiện ở trước mặt cô đó. Hắn nhìn thấy được sự uy hiếp từ người đàn ông kia, đó là một loại phản ứng của trực giác đối với sinh vật giống đực. Huống hồ Lam Anh không ghét người đàn ông kia, ánh mắt và biểu tình của cô nói cho hắn biết cô không bài xích anh ta. Hắn ngồi tại chỗ, Lam Anh đã đổi chỗ ngồi, cô đang xem giờ, Phó Thanh Ly nhấc chân đi tới.
Lam Anh ngẩng đầu lên, Phó Thanh Ly lại đứng ở trước mặt cô, cô khẽ cau mày, ngồi im không nhúc nhích. Cô phát hiện lúc mình đối mặt với Phó Thanh Ly thì không còn sợ hãi cực điểm như cô đã từng sợ hãi huấn luyện viên nữa, nhưng uy lực còn lại của Phó Thanh Ly vẫn ở đó, mà phản ứng theo bản năng của cô cũng vẫn còn đó, cô cần thời gian để hòa hoãn phản ứng của mình.
Lam Anh hờ hững, nếu như không phải là cô bị hắn kéo, có lẽ cô đã đi lâu rồi. “Anh chưa bao giờ thật sự nghĩ như vậy, không có người đàn ông nào đồng ý cả, anh chỉ dùng kể tạm thời... Lam Anh!” Hắn dùng hai tay giữ lấy vai cô, không cho cô vùng vẫy: “Nghe anh nói! Anh yêu em, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý với bất cứ ai chuyện như vậy. Tang Cung là kẻ điên, anh không muốn hẳn phá hủy em lúc còn ở tổ chức, chuyện gì hắn cũng làm được, anh không muốn mạo hiểm...”.
“Nói xong rồi chứ?” Cô ngước mắt lên nhìn hắn: “Nói xong thì anh có thể buông ra rồi.” “Lam Anh!” Hắn siết chặt tay hơn: “Tin anh đi. Anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương trái tim em.” Dùng một chút, hắn nói: “Sau khi anh yêu em.” Lam Anh cười: “Nói xong rồi chứ? Được, tôi tin anh, mời anh buông tay ra.” “Ở trong mắt em, anh cũng là một người điên đúng không?” Hắn hỏi: “Ở trong mắt em, anh chỉ là đứa con trai của một tên tội phạm giết người, đúng không?” Lam Anh ngây người ra, nhìn đi chỗ khác: “Tôi không nói như vậy. Mời anh buông tay ra.” Phó Thanh Ly cười: “Em không tin anh, em cảm thấy anh là kẻ điên giống Tang Cung. Trước kia là như vậy, bây giờ cũng như vậy.” Lam Anh mím môi, cô cảm thấy đầu óc mình loạn lên, cô mấp máy môi, mở miệng: “Tôi nghĩ thế nào, anh là kiểu người gì, đã trải qua những gì, không liên quan đến tôi...”
“Có liên quan!” Hắn nói: “Ai cũng có thể nói anh là con trai của tội phạm giết người, ai cũng có thể cho rằng anh là người điền, nhưng em thì không thể” Tay hắn nắm chặt vai cô: “Bởi vì anh yêu em, em cũng yêu anh, cho dù người em yếu là Sài Tranh Vanh, nhưng đó cũng là anh. Nếu như em cũng cho rằng anh là kẻ điên, vậy thì anh sẽ điền thật.”