Công Tước



Tuy lo lắng nhưng hắn ăn sáng xong thì vẫn đi làm bình thường.

Lúc đứng trong thang máy hắn gặp phải một nhân vi3ên vừa đến làm được mấy hôm, người nhân viên đó nhìn thấy ông chủ thì cười hì hì chào hỏi: “Chào ông chủ.” Sài Tranh Va2nh gật đầu với cậu ta, cậu ta vẫn cười hì hì, ánh mắt ấm áp, thái độ thân mật nói: “Ông chủ, món hôm qua anh ăn chắc là5 cơm hộp tình yêu phải không? Bạn gái của anh thật xinh đẹp, còn xinh hơn cả các minh tinh trên tivi.”

Sài Tran4h Vanh sững sờ, hắn xoay đầu lại nhìn cậu ta: “Bạn gái?” Cậu ta lập tức ngại ngùng: “A... lẽ nào cô gái đó không phải l0à bạn gái của anh?” “Hôm qua? Có người đến nói là bạn gái của tôi?” Hắn hỏi. Cậu ta vội vàng nói: “A? Cái đó... có lẽ tôi đã nghe nhầm rồi.”


Sắc mặt Sài Tranh Vanh lập tức nghiêm nghị: “Nói cho rõ! Hôm qua ai đến tìm tôi?”

“Là thế này ông chủ.” Cậu ta rất căng thẳng: “Hôm qua khi tôi và Tiểu Du từ bên ngoài trở về công ty, khi bước vào thang máy thì gặp phải một cô gái rất đẹp, trên tay còn cầm một hộp cơm, nói là đến tìm anh. Chúng tôi nghĩ rằng cô ấy là bạn gái anh, cô ấy còn bảo chúng tôi đừng nói với anh. Chúng tôi còn tưởng cô ấy muốn cho anh một sự ngạc nhiên, lẽ nào hôm qua không cô gái xinh đẹp nào mang cơm đến cho ông chủ?” Sài Tranh Vanh đột nhiên nhớ lại chiếc cặp lồng giữ nhiệt mà cô lao công ở tòa nhà cầm trước khi hắn ra về vào tối hôm qua, miệng còn lẩm bẩm tại sao lại đem vứt chiếc cặp lồng giữ nhiệt còn mới và có cả thức ăn như thế này. Sài Tranh Vanh cứng đờ đứng yên tại chỗ. Đúng lúc thang máy dừng lại có người bước vào, hắn trực tiếp xông ra ngoài, đến phòng vệ sĩ kiểm tra camera. Nhân viên an ninh ban đầu không đồng ý, nhưng Sài Tranh Vanh mang vẻ mặt như muốn giết người, anh ta chỉ có thể lén la lén lút để hắn video của ngày hôm qua. Hắn trừng mắt nhìn Lam Anh mang cặp lồng giữ nhiệt vào đại sảnh, còn ngồi trong đại sảnh kiểm tra xem tên công ty bên dưới có trùng khớp hay không, nhìn trong hình thì biết tâm trạng cô rất tốt.

Khi cửa thang máy mở ra, quả nhiên gặp phải hai người trẻ tuổi, ban đầu thì không nói gì, sau đó lại chủ động bắt chuyện với bọn họ, sau khi hỏi xong thì vẻ mặt khó coi. Nhưng lúc đó cô vẫn cùng bọn họ đi vào thang máy.

Không khí trong thang máy vẫn bình thường, ngoài hình ảnh thang máy có thể nhìn thấy ở một màn hình khác, Sài Tranh Vanh nhanh chóng điều chỉnh camera. Lam Anh đứng ở cửa công ty nhìn vào bên trong, cô không bước vào, có thể thấy cô vừa gặp phải sự đả kích gì đó. Sau đó cô hoảng loạn bước đi lảo đảo, chạy về phía nhà vệ sinh, trên tay từ đầu đến cuối đểu cầm một chiếc cặp lồng giữ nhiệt với hoa văn xinh xắn.

Tim Sài Tranh Vanh lập tức rơi xuống tận cùng đáy vực sâu. Bàn tay đang ẩn nút camera của hắn hơi run rẩy, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Nhân viên an ninh ở bên cạnh thúc giục: “Anh muốn xem cũng đã xem rồi, bây giờ xong rồi chứ? Tổng giám đốc Sài, nếu để lãnh đạo nhìn thấy, coi như tôi xong rồi!”


Sài Tranh Vanh lảo đảo hai chân, sau đó hắn xoay người thật mạnh, hoảng loạn xông ra ngoài.

Trong đầu hắn chỉ có một cái tên hai chữ xoay vòng: Lam Anh!

Hắn không biết bây giờ cô đang ở đâu, cũng không biết cô có tâm trạng gì lúc bỏ đi, hắn chỉ biết hắn nhất định phải tìm được cô, nhất định phải tìm được.

Lúc lái xe, bàn tay đặt trên tay lái vẫn luôn run rẩy, hắn cảm thấy đất trời như sụp đổ, tâm trạng tuyệt vọng đang bao trùm lấy hắn, khiến hắn có ảo giác như bị nghẹt thở.


Cô đang ở đâu? Cô đang ở đâu? Điện thoại của cô luôn mở máy, nhưng cô không muốn nghe máy của hắn, hoặc có lẽ cô đã cho hắn vào danh sách đen, nên bất luận hắn có gọi bao nhiêu cuộc, cô đều không biết. Hẳn đến trường, đứng bên dưới ký túc xá nhờ mấy nữ sinh qua lại đi vào ký túc xá của Lam Anh tìm xem có cô ở đó không.

Nhờ liên tục năm người giúp, kết quả năm người đều nói trong phòng cô không có người, cửa đã bị khóa.

Hắn lại đến phòng học tự học trong trường để tìm, nhưng trường to như vậy, lại có rất nhiều phòng học, hắn tìm rất lâu cũng không thấy cô. Hắn đến chỗ cô ở, chỗ cô làm việc, thậm chí đến tìm bác sĩ tâm lý mà cô thường gặp vào mỗi thứ bảy nhưng cũng không tìm thấy cô. Ai cũng nói với hắn, Lam Anh không có ở đó. Cô nhất định ở đó, chỉ là cô không muốn gặp hắn. Sài Tranh Vanh cảm thấy bản thân như sắp phát điên. Hẳn ngồi trong xe đợi cô ở trước chỗ cô ở, không dám chợp mắt một phút nào, hắn sợ lúc mình ngủ gật, cô bước vào trong mà hắn lại không biết.

Lam Anh, Lam Anh! Những gì hắn nghĩ đến trong đầu chỉ có cái tên đó, động lực duy nhất khiến hắn muốn phấn đấu, muốn kiếm tiền, muốn sống sót, muốn có cuộc sống như một người bình thường chính là Lam Anh, cô không cần hẳn nữa sao? Rõ ràng cô đã đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui