Sài Tranh Vanh kéo lấy tay cô, Lam Anh đẩy ra, hỏi: “Anh đánh nhau với ai rồi?” Trong lòng nghĩ đến một cái tên, nhưng cô vẫn kìm lại kh3ông nói ra.
Sài Tranh Vanh trầm ngâm một hồi mới nói: “Anh đi tìm Tang Cung, là vì hắn nên chúng ta mới cãi nhau, đương nhiên a2nh phải tìm hắn tính sổ.”
“Anh cũng tức giận. Đều là vì hắn, hại chúng ta cãi nhau hết5 lần này đến lần khác, anh không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với hắn, thật đó.” Hắn lại kéo tay cô: “Lam Anh, anh yêu em, vô cùng yêu4 em. Anh không muốn vì một người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Anh không dám tưởng tượng sau khi chúng ta0 chia tay anh sẽ như thế nào. Hứa với anh, đừng vì chuyện của Tang Cung mà chia tay với anh, anh và hắn đánh nhau một trận, bây giờ không còn chuyện gì nữa. Vua cũng thua thằng liều, anh đánh hắn bằng bất cứ giá nào, thế là anh chiếm được thể thượng phong, còn hắn thì nhận thua...”
“Ừ, là anh luôn mềm lòng, anh sai rồi. Anh không nên mềm lòng, anh nên từ chối từ ban đầu. Đừng nổi giận với anh, sau này anh sẽ sửa, thật sự sẽ sửa.”
Tay cô đang thả lỏng bên người chậm rãi giơ lên ôm lấy eo hắn, cô nhíu mày nói: “Em đồng ý tin anh, nhưng em vẫn rất lo lắng.”
“Đừng lo lắng, lần này tuyệt đối sẽ không có chuyện gì nữa. Tuyệt đối là không!” Hắn vừa nói vừa tựa cằm vào hõm cổ cô: “Lam Anh, Lam Anh của anh.”
“Tranh Vanh, em không muốn chia tay với anh, chỉ là trong nhất thời em không chấp nhận được chuyện anh và hắn có liên lạc. Em trách anh, nhưng em biết là anh vô tội, hắn đến tìm anh, anh cũng không có cách từ chối, có đúng không?”
“Ừ, anh không thể đánh gãy chân hắn được.”
Cô buông tay ra, ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn, nói: “Để em xem mặt anh, đã bị thương thế này rồi, anh ngốc thế à? Lại đi đánh nhau với hắn...” “Anh không biết trước kia hắn làm gì, chỉ cảm thấy thân thủ của hắn không tệ, nhưng có lẽ hắn đã không luyện tập trong thời gian dài nên anh cảm nhận được rất rõ động tác của hắn không nhanh bằng anh, nên anh chiếm được lợi thế. Anh thật sự rất vui, cuối cùng em cũng không giận anh nữa.” Cô trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ai nói em không tức giận nữa? Em rất tức giận đấy.” “Xin em đấy Anh Anh, đừng nổi giận với anh nữa, anh biết sai rồi.” Cô mềm lòng: “Vậy sau này đừng tùy tiện đánh nhau với người ta, có được không?”
“Không đánh nữa, anh bảo đảm không đánh nữa. Anh sẽ nghe lời, chuyện gì anh cũng nghe lời Anh Anh.” Cô mím môi, gật đầu: “Ừ.”. Sài Tranh Vanh ôm cô, nói: “Bảo bối, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua một căn nhà to, sau đó chúng ta sinh năm đứa con, có được không?” Cô trừng mắt: “Năm đứa trẻ? Sao anh không bảo là mười đứa? Anh xem em là heo mẹ à?”
Sài Tranh Vanh mỉm cười nói: “Nhiều à? Vậy ba đứa được không? Ba đứa có thể...” Cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Trở về nghỉ ngơi sớm đi, con người anh chẳng nghe lời gì cả, chạy lung tung cả lên, ngày mai nói với em không được sao. Nếu em không xuống, có phải anh sẽ đợi cả đêm không?” “Anh biết em nhất định sẽ xuống.” Hắn nói: “Em nhất định sẽ xuống.” Sài Tranh Vanh cúi đầu hôn lên môi cô: “Em lên nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây.”
Cô gật đầu: “Ừ. Anh lái xe cẩn thận đấy.” Hắn đưa mắt nhìn cô lên lầu, sau khi cô lên lầu thì chạy ra ban công, phát hiện hắn vẫn còn đó, cô ra sức vẫy tay với hắn, lúc này Sài Tranh Vanh mới lái xe rời đi.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Tang Cung quả nhiên không còn xuất hiện nữa, mối quan hệ của Lam Anh và Sài Tranh Vanh cũng dần dần trở lại như ban đầu. Việc mà Lam Anh thường hay lo lắng là Sài Tranh Vanh dường như không yên tâm về cô, cử hai ba ngày là lại đến trường tìm cô. Có một lần hắn nhìn thấy cô nói chuyện với một bạn nam trong lớp, thật ra là đang thảo luận về chuyện luận văn tốt nghiệp, sắc mặt hắn lập tức khó coi, cứ như là bắt gặp được Vợ mình đang lén lút ngoại tình.
Lam Anh nhìn thấy thì vội vàng nói vài câu với bạn nam đó rồi chạy về phía hắn. Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm cô, vừa sốt ruột vừa tức giận: “Bảo bối, em nói chuyện gì mà lâu thế? Lại còn nói quên cả trời đất.” Lam Anh trừng mắt nhìn hắn: “Anh có thể nói chuyện dễ nghe một chút không? Đó là một bạn học cùng lớp, thời gian qua cậu ấy không lên lớp, hôm nay đến tìm giáo viên hướng dẫn nhưng lại không gặp được, nên cậu ấy hỏi em. Anh xem mặt anh khó coi chưa kìa.” Hắn nói: “Nói chuyện với anh có bao giờ em quên cả trời đất như vậy đâu. Lần nào cũng chỉ qua loa thôi.” “Làm gì có?” Cô nhíu mày: “Em giống như anh nói từ lúc nào. Con người anh là chúa ghen à?”
Sài Tranh Vanh cứ như nghe được chuyện gì đó buồn cười: “Chúa ghen? Anh sao? Em xác định là đang nói anh sao?”
Lam Anh đi về phía trước: “Vậy em nói sai rồi, được chưa.”
Sài Tranh Vanh vội vàng đi qua: “Anh không thích em nói chuyện với những người đàn ông khác. Em rất ít cười với anh, nhưng lúc nãy khi em nói chuyện với cậu ta, gương mặt còn nở nụ cười, rất xinh đẹp, anh rất đổ ky.”
Lam Anh sững sờ: “Vậy sao? Sau này em cười với anh có được không?”
Mắt Sài Tranh Vanh sáng rỡ, hắn nói: “Ừ” Cô nhìn hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng, Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng: “Bảo bối, sao anh lại hạnh phúc như vậy, tại sao lại gặp được một cô gái như em chứ?” “Em cũng rất may mắn! Vì em gặp được anh.”
Lúc cô nói lời này, trên mặt cũng nở nụ cười.
Hắn mỉm cười: “Quả nhiên Lam Anh cười lên trông đẹp nhất.” Hai người nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường, chậm rãi đi về phía nhà cô ở. Lam Anh cảm thấy chuyện tình cảm cần hai người cùng nhau vun đắp, nếu có một người đơn phương dành ra nhiều hơn thì tình cảm đó không thể lâu dài. Cô tình nguyện cùng Sài Tranh Vanh trở thành người nỗ lực vì nhau, như vậy, bọn họ mới có thể ở bên nhau lâu. Đương nhiên cũng sẽ có cãi nhau, ví dụ như cô vì kiếm tiền mà thường dành hết thời gian rảnh để nhận khách du lịch khiến Sài Tranh Vanh không hài lòng. Hắn từng không ít lần nói với cô rằng hắn kiếm đủ tiền rồi, không cần có phải vất vả như vậy. Lam Anh biết bản thân nhất định phải tự kiếm tiền, bằng không, cô sẽ trở thành ký sinh trùng chỉ có thể xin tiền từ chỗ hắn, vậy cô và Tang Cung kia có gì khác biệt chứ? Rõ ràng biết Sài Tranh Vanh không vui, cô vẫn lựa chọn ra ngoài kiếm tiền, hơn nữa còn thuận lợi vượt qua kỳ thi lấy bằng hướng dẫn viên du lịch. Cô cố gắng lựa chọn thời gian trong tuần, tránh những ngày thứ bảy chủ nhật ra để có thời gian ở bên cạnh hắn. “Lam Anh, hôm nay có một đoàn khách nước ngoài, một doanh nghiệp có liên hệ với chúng ta, cần có người biết tiếng Anh, em là người thích hợp nhất. Tôi đã gửi lịch trình cho em rồi.”
Lam Anh lập tức đồng ý: “Vâng.” Đó là một nhóm nhỏ gồm mười lăm người, vừa sáng sớm Lam Anh đã xuất hiện trước của công ty du lịch. Xe khách đã dừng ở bên trong, khách trong đoàn cũng lần lượt đến đông đủ, Lam Anh hỏi: “Thật ngại quá, cho hỏi người dẫn đầu của đoàn là vị nào thế?”
Cả đoàn bọn họ đều là người nước ngoài, sau đó có một người thanh niên từ trên xe bước xuống: “Là tôi!” Lam Anh xoay đầu lại, sững sờ: “À... chào anh!” Cung Ngôn Đình cũng sững sờ, anh gật đầu: “Chào em, là Lam Anh phải không? Thật trùng hợp, lúc nãy vừa nghe người của công ty du lịch nói hướng dẫn viên là một cô gái rất xinh đẹp, không ngờ lại là em. Quả nhiên đúng là vậy.”
Lam Anh ngại ngùng: “Tôi đến đây để làm thêm, nhưng tôi cũng có bằng chứng nhận.” Cô lấy bằng chứng nhận hướng dẫn viên du lịch cho anh xem, chứng minh là mình đang đảm nhiệm công việc.
Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Đúng thật, có chứng nhận này. Vậy thì tôi yên tâm rồi. Đây là khách nước ngoài trong đơn vị, sau khi kết thúc cuộc họp thì tôi muốn đưa bọn họ đi tham quan Thanh Thành. Hai ngày này vất vả cho em rồi.”
Cô lắc đầu nói: “Tôi làm việc nhận lương mà.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Nếu có chuyện gì cần liên lạc hoặc chuyện gì gấp cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, em là bạn học của Tiểu Ngũ, tôi nhất định phải chăm sóc một chút.”
“Cảm ơn anh.”
Trong hai ngày dẫn khách, sự chuyên nghiệp của Lam Anh khiến mọi người rất hài lòng. Cung Ngôn Đình phát hiện cô gái này mỗi khi làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, gần như là thành kính, trân trọng một cách lạ thường đổi với những người và những chuyện mà cô tiếp xúc. Bất luận là chuyện gấp rút thế nào, cô cũng có thể ngồi xuống kiên nhẫn giải quyết, bất luận là khách phiền phức ra sao, cô cũng giải thích cặn kẽ từng nội dung mà bọn họ không hiểu. Dù có người bày tỏ sự ái mộ với vẻ đẹp của cô, cô cũng cười rất bình tĩnh và nói cảm ơn, sau đó nói với đối phương là bản thân đã có bạn trai.
Một cô gái vô cùng tôn trọng sinh mệnh, tôn trọng từng sự việc từng con người bên cạnh, một cô gái như vậy thường sống rất chân thật. “Lam Anh.” Cung Ngôn tình giơ tay vẫy gọi cô, Lam Anh đi qua: “Anh Cung, tôi có thể giúp gì cho anh.” Cung Ngôn Đình nhìn bảng lịch trình: “Thức ăn buổi trưa không ngon lắm, tôi muốn gọi thêm một số đồ khác có được không?” Lam Anh lập tức trả lời: “Được chứ, nhưng gọi thêm món ăn thì giá tiền nhất định sẽ cao hơn mức dự toán ban đầu, nếu anh thấy không thành vấn đề, tôi có thể sắp xếp.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề.”
Bất cứ chuyện gì xảy ra trong hành trình đều được giải quyết một cách hoàn hảo, nên sau khi kết thúc chuyến đi, tất cả khách hàng đều thống nhất yêu cầu đánh giá tốt cho Lam Anh, cô ngại ngùng trả lời: “Cảm ơn mọi người, hi vọng sau này còn cơ hội để phục vụ mọi người.”
Hành trình kết thúc thì trời cũng đã tối, sau khi Cung Ngôn tình sắp xếp người đưa khách về khách sạn. Lúc anh lái xe chuẩn bị trở về, đúng lúc nhìn thấy Lam Anh mang cặp đi ra khỏi công ty du lịch, anh dừng lại chào hỏi: “Lam
Anh!”
Lam Anh ngẩng đầu, Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Đã muộn rồi, em là con gái đi một mình sẽ không an toàn, anh đi vào trung tâm, có thể nhân tiện đưa em trở về.”