Công Tước

Vào buổi trưa ngày thứ ba, Lam Anh nhận được điện thoại của bác sĩ. T3rong điện thoại bác sĩ cho Lam Anh một địa chỉ, để cô có thời gian t2hì đi phỏng vấn thử, nếu phỏng vấn đậu, công ty sẽ dựa trên yêu cầu 5của cô để sắp xếp các đoàn khách du lịch.

Lam Anh thật sự rấ4t hào hứng, cô đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng có khả năng 0kiếm tiền. Cảm giác vui vẻ này khiến cô không kiếm được muốn nhảy cẫng lên. Sau khi ghi lại địa chỉ, chiều hôm đó cô đi phỏng vấn. Bốn môn đại cương đã không cần lên lớp nhiều nữa, người ở lại trong trường chủ yếu là vì muốn thi cao học, đa phần mọi người trong lớp đều đã đi thực tập, Lam Anh ở lại trường hoàn toàn là vì Yến Đại Bảo. Gần đây Yến Đại Bảo không chịu yên phận khiến Lam Anh cảm thấy lo lắng. Nhìn thấy mọi người trong lớp càng ngày càng ít, Yến Đại Bảo cũng từng nói nhiều lần muốn làm kinh doanh. Sau đó, hai ngày nay Yến Đại Bảo lại không đến trường, Lam Anh gọi điện thoại hỏi, Yến Đại Bảo nói cô đang ở bên ngoài bày bán búp bê. Lam Anh thật sự không biết nên nói gì. Không yên tâm nên cô đi cùng hai lần, sau đó phát hiện Yến Đại Bảo không đi một mình, bên cạnh còn cậu cả của Tuyệt Địa luôn ở sát bên nền Lam Anh không đi cùng cô ấy nữa. Đến công ty du lịch quốc tế, quả nhiên giống như lời bác sĩ tâm lý nói, người ta sẽ kiểm tra tiếng Anh của cô trước. Sau khi nói chuyện xong thì phát hiện ngoại trừ một số âm thỉnh thoảng nói không chuẩn thì hoàn toàn không có vấn đề, nên lúc đó bọn họ quyết định giữ cô lại.

“Vì công việc của chúng ta liên quan đến một số chuyên môn, những đoàn khách mà chúng ta dẫn chủ yếu là du khách quốc tế đến Thanh Thành nên cần cô tìm hiểu một số địa điểm lớn ở Thanh Thành, phải ôn tập đọc sách trước, để tránh đến lúc đó có người hỏi thì cô lại không trả lời được. Tốt nhất là nên thi lấy bằng chứng nhận hướng dẫn viên du lịch, như vậy sẽ thực tế hơn.” Câu nói sau cùng của đối phương hoàn toàn là tùy tiện nói ra nhưng Lam Anh lại để trong lòng. Vì thế, cô vừa ôn tập tài liệu tư vấn tâm lý, vừa chuẩn bị thi chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch. Một ngày chủ nhật, cuối cùng Lam Anh cũng nhận được điện thoại của công ty du lịch, có một đoàn khách quốc tế cần tiếp nhận, cô được sắp xếp dẫn đoàn khách này. Đi cùng cô còn có một hướng dẫn viên với kinh nghiệm phong phú khác, nhưng vấn đề là tiếng Anh của đối phương không tốt nên cô sẽ là người phiên dịch. Bản thân Lam Anh cũng đã nghiên cứu qua các đặc trưng của những điểm tham quan ở Thanh Thành và tự luyện tập không biết bao nhiêu lần. Lần đầu dẫn đoàn đi, du khách trong đoàn toàn là người lớn tuổi, có rất nhiều việc để làm, một lát thì người này tìm cô, một lát thì người kia tìm cô. Tuy nhiều việc nhưng bọn họ đều rất tốt, các ông lão bà lão tóc vàng mắt xanh, nói chuyện rất khách sáo.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ hướng dẫn du khách trong một ngày, cô nhận được khoản lương đầu tiên ở công ty du lịch, tiền thù lao năm trăm tệ.

Tiền không quá nhiều, nhưng đối với cô là không hề ít, cô biết bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót, nhận được tiền thì cô đã rất vui rồi. “Hôm nay cô biểu hiện rất tốt, không có du khách nào phàn nàn.” Lãnh đạo mỉm cười nói: “Chứng tỏ năng lực dẫn đoàn của cô rất tốt, là một hướng dẫn viên du lịch mới, tiêu chuẩn này rất hợp lệ. Tiền sẽ trả theo thời gian thực tập, đợi đến khi cô vào chính thức thì sẽ nhiều hơn một chút.”

Lam Anh: “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.” “Ngày mai vẫn còn một ngày, nhớ đến đúng giờ.” “Vâng, tôi biết rồi.”

Cô cầm năm trăm tệ, tâm trạng kích động đến mức muốn bay lên. Cô không về chỗ ở mà mang theo tâm trạng phấn khích chạy đi tìm Sài Tranh Vanh chia sẻ tin tốt này. Cô đã tự kiếm được tiền, tuy chỉ có năm trăm tệ nhưng đó là tiền lương của một ngày, cô thật sự cảm thấy rất nhiều. Lam Anh dường như đã hiểu được tại sao Cung Ngũ lại thích tiền, thì ra cảm giác tự mình kiếm được tiền lại vui như vậy.

Khi cố chạy đến công tiểu khu thì bỗng có một chiếc xe từ phía trước chạy đến, dừng ngay cạnh cố. Cửa kính xe được hạ xuống, gương mặt của Tang Cung hiện ra.

Sắc mặt Lam Anh lập tức trở nên trắng bệch, Cô cảnh giác lùi về sau một bước, toàn thân phòng bị nhìn Tang Cung.

Tang Cung ngồi trong xe nhìn Lam Anh mỉm cười: “Này này này, biểu cảm gì thế kia? Tốt xấu gì cũng là người quen cũ gặp nhau, sao lại chẳng chào hỏi câu nào, có đúng không? Tôi chỉ đến mượn hắn một ít tiền thôi.”


Vừa nói, hắn vừa cầm một chồng tiền thật dày giơ lên, vỗ vỗ vào cửa sổ xe. Nụ cười trên gương mặt hắn khiến Lam Anh có cảm giác ghê tởm, cô lập tức thu lại cảm giác vui vẻ lúc nãy.

Tang Cung vẫn mỉm cười: “Nhìn dáng vẻ lúc nãy của cô, có vẻ cô ở cạnh hắn rất vui vẻ. Không ngờ hắn thật sự có thể dỗ dành cô đến mức xoay vòng vòng thể kia.” Hắn vừa “chậc chậc” lưỡi, vừa lắc đầu, nói: “Nói thế nào nhỉ, quả nhiên phụ nữ rơi vào lưới tình đều ngốc nghếch như nhau. Trước kia tôi còn nghĩ cô thông minh, nhưng bây giờ xem ra cô cũng chẳng có gì khác biệt so với những cô gái khác. Cô nghĩ rằng cô thoát được khỏi tay Phó Thanh Ly? Phụ nữ thật ngây thơ..”

Tang Cung còn chưa nói xong thì đột nhiên có bóng người xông qua, hét to với hắn một tiếng: “Cút!” Tang Cung nở nụ cười láo xược, hắn đeo kính đen lên, ngón tay ấn lên môi, thổi một nụ hôn cho Lam Anh, mỉm cười: “Chúng ta sẽ còn gặp nhau.”

Nói xong, hắn lái xe đi,

Sài Tranh Vanh xoay người nhìn sang Lam Anh, mặt Lam Anh vẫn trắng bệch, không cảm xúc.

Anh ta khẽ gọi: “Lam Anh!” Lam Anh lùi về sau một bước, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, cô hỏi: “Anh từng hứa với em không dính líu gì đến hắn, tại sao vẫn còn cho hắn mượn tiền? Không phải anh nói anh không để ý đến hắn nữa sao?” Sài Tranh Vanh giơ tay ôm lấy vai cô, nói: “Đúng, anh từng nói như vậy, nhưng hắn tìm đến, anh cũng hết cách. Lần này hắn cần không nhiều, đúng lúc anh có tiền nên anh đưa hắn.” Lam Anh đẩy tay anh ta ra, lại lùi về sau một bước: “Em từng nói với anh, em ghét hắn, em ghê tởm hắn! Anh cũng đồng ý với em sẽ không dính dáng một chút gì đến hắn nữa.” “Nghe anh nói!” Anh ta ôm chặt lấy vai cô không buông: “Nghe anh nói! Anh cũng không muốn, nhưng hắn thật sự rất phiền, anh.” Lam Anh không ngừng lắc đầu: “Em phải trở về! Em phải trở về.”

“Lam Anh!” Sài Tranh Vanh ôm cô vào lòng: “Em có chuyện gì tìm anh đúng không? Em nói đi, có chuyện gì? Chúng ta cùng bàn bạc chuyện của Tang Cung, chúng ta cùng nghĩ cách, em giúp anh có được không? Anh thấy rất phiền, anh rất ghét hắn, anh biết em cũng căm ghét hắn, nhưng anh không biết phải làm sao. Nếu sớm biết hắn là người như vậy, ban đầu anh thà cho kẻ cướp lấy đi ví tiền chứ không muốn dính dáng gì đến loại người như vậy...” Anh ta cẩn thận nhìn gương mặt không cảm xúc của cô: “Lam Anh, Anh Anh, anh sai rồi, đừng tức giận có được không?” Cô không nói gì, vẻ mặt không cảm xúc đã buông lỏng, nhưng vẫn cứ trầm ngâm. Mãi một hồi sau, cô mới nói: “Em muốn về nhà yên tĩnh một chút.” Tâm trạng của cô rất không tốt, anh ta cũng nhìn ra: “Chỗ nào cũng có thể bình tĩnh lại, đến nhà anh cũng giống nhau, có phải không?” Cô lắc đầu: “Em muốn trở về chỗ của mình.” “Lam Anh!”

Lam Anh lại không ngừng lắc đầu: “Đừng đi theo em, em muốn yên tĩnh một chút.”

Sài Tranh Vanh đi theo sau lưng cô, Lam Anh xoay người thật mạnh: “Em nói anh đừng đi theo em, em chỉ muốn ở một mình!”

Anh ta chỉ có thể dừng bước, đứng phía sau nhìn cô chằm chằm: “Lam Anh, bất luận Tang Cung có nói gì em cũng đừng tin! Đừng tin có được không? Anh biết hắn không phải là người tốt, nhưng mà...”


Lam Anh: “Em biết. Em chỉ muốn yên tĩnh một mình.” Nói xong, cô xoay người bỏ đi, quay trở về trường.

Lam Anh không trở về chỗ ở mà trở về ký túc xá. Cô lặng lẽ dọn dẹp ký túc xá giống như hằng ngày. Dọn xong thì ngồi một mình trên ghế mà sững sờ, cô cũng không biết mình đang có tâm trạng gì. Tóm lại, cô vừa chán nản, vừa không vui, còn có một sự hoảng sợ đã biến mất từ lâu nay lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Cổ vô cùng căm ghét Tang Cung, chỉ cần nghe thấy tên hắn là cô cảm thấy ghê tởm.

Cô không biết loại người đó sống trên đời có ý nghĩa gì. Một người đàn ông mà không có công việc, suốt ngày chỉ biết vòi tiền. Cô thật sự không biết cũng không thể hiểu, tại sao hắn cứ nhất quyết đến tìm Sài Tranh Vanh? Trên đời này có nhiều người như vậy, Thanh Thành lại rất rộng lớn, sao hắn chỉ nhắm vào mỗi Sài Tranh Vanh?

Nếu ban đầu cô cảm thấy Tang Cung đến là vì cô thì bây giờ rõ ràng không phải là như vậy, Tang Cung đến là vì tiền.

Cô không cảm thấy Sài Tranh Vanh có tiền. Dù sao quen biết ba năm qua, cô ít nhiều cũng hiểu được Sài Tranh Vanh, nếu anh ta thật sự có tiền hay là một công tử con nhà giàu nào đó thì cũng sẽ không nỡ vứt đi thể diện mà làm vệ sĩ cho người ta để nhận tiền lương, còn làm được hơn hai năm. Tại sao Tang Cung lại đến tìm Sài Tranh Vanh đòi tiền? Tại sao lần nào hắn cũng biết là mình có thể lấy được tiền? Trước đó tiền lương của Sài Tranh Vanh không thấp, bọn họ cũng rất ít tiêu tiền ngoài hạn mức quá nhiều, có biết Sài Tranh Vanh cũng có để dành một ít tiền. Sau khi anh ta từ chức thì mở một công ty vệ sĩ, chuyên cung cấp dịch vụ cho các nhà giàu có ở Thanh Thành, vì vậy chút tiền đó đều dùng để thuê văn phòng và trả lương nhân viên. Tâm trạng Lam Anh phức tạp. Thật ra cô biết rõ Sài Tranh Vanh vô tội nhưng anh ta sai ở chỗ không giải quyết triệt để vấn đề khiến Tang Cung đeo bám mãi. Huống hồ bây giờ Sài Tranh Vanh còn mở công ty, Tang Cung đến mượn tiền sẽ càng trắng trợn không kiêng nể ai. Điều này có nghĩa là, bất luận bọn họ có làm gì cũng không thể thoát khỏi hẳn. Vừa nghĩ đến khả năng này, Lam Anh liên hoảng sợ mà ôm đầu lại, cô không dám nghĩ đến, cô cảm thấy bản thân sẽ phát điên.

Lam Anh rối rắm không biết phải làm sao. Một lúc sau, cô quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý. Nước mắt lăn dài trên má, cô thật sự rất cần một người để tâm sự. Bác sĩ nhanh chóng bắt máy, ngữ khí rất nghiêm nghị: “Lam Anh? Giờ này còn gọi điện thoại cho bác, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Lam Anh cầm điện thoại, kìm nén sự nghẹn ngào, bác sĩ càng sốt ruột hơn, ông vội vàng ra hiệu bảo vệ ở bên cạnh yên lặng rồi hỏi: “Cháu gái, cháu nói cho bác nghe, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, bác sẽ giúp cháu, ai ức hiếp cháu rồi? Hay là gặp phải chuyện phiền phức gì rồi? Cháu nói đi, không sao cả!”

Mãi một hồi sau, Lam Anh mới nói: “Bác sĩ, cháu không sao, chỉ là... tâm trạng không vui, cháu sợ cháu sẽ điên, vì vậy, cháu gọi điện thoại cho bác, cháu cảm thấy bác có thể giúp cho tâm trạng cháu tốt hơn một chút.”

Bác sĩ giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chứ gì nữa? Bác là ai chứ? Bác là bác sĩ tâm lý, không phải sao? Nào, nói cho bác nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Hôm nay cháu gặp một người, người đó có liên quan đến huấn luyện viên cũ của cháu, hắn còn từng có ý xâm phạm cháu, nhưng lúc đó cháu đã chạy thoát. Trước đó hắn vô tình giúp đỡ bạn trai cháu, sau đó hắn lấy đó là lí do, ba lần bốn lượt đến mượn tiền bạn trai cháu, hơn nữa lần nào cũng mượn được. Rõ ràng cháu từng nói với anh ấy là không muốn nhìn thấy người đó, nhưng anh ấy cứ cho đối phương hi vọng, lần nào cũng cho mượn tiền... Cháu vừa nghĩ đến chuyện sau này có thể sẽ gặp người đó liên tục là cháu cảm thấy ghê tởm... thậm chí đến cả anh ấy cháu cũng không muốn gặp nữa...”

Bác sĩ mỉm cười nói: “Thì ra là vì chuyện này, bác còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Người đó thật sự khiến cháu cảm thấy rất ghê tởm sao?”

“Vâng.” Cô nói: “Cháu nghe thấy tên hắn là thấy ghê tởm, rất ghê tởm, cháu không muốn có bất kì quan hệ gì với hắn.” Cô nói một hơi hết những suy nghĩ của mình, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại. Bác sĩ hướng dẫn từng chút từng chút trong điện thoại, để cô hoàn toàn hồi phục lại sự bình tĩnh. Sau khi cúp máy, bác sĩ chau mày: “Trong lòng đứa trẻ này cứ ám ảnh mãi chuyện đó, nếu bạn trai con bé không thể khiến con bé thấy thoải mái, e rằng con bé không thể ở bên cạnh cậu ta được. Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Vợ ông nói: “Có phải là Lam Anh không? Hay là hôm nào ông bảo con bé đến nhà chúng ta dùng bữa, chúng ta khuyên con bé, không được thì chia tay, đàn ông nhiều như vậy, không cần phải ở bên cạnh một người mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến mình cảm thấy căng thẳng, như vậy không tốt cho con bé.”

Bác sĩ lắc đầu: “Chuyện thể này không khuyên được, trừ phi con bé tự mình đưa ra quyết định, bằng không chúng ta có nói gì cũng không hay. Tuy tôi xem con bé như con gái, nhưng con bé cũng không phải là con của chúng ta. Chúng ta phải tôn trọng quyết định của con bé.” Vợ bác sĩ gật đầu: “Ông nói cũng đúng. Haiz, đứa trẻ này số mệnh thật khổ, nghe ông kể ba năm rồi, cứ như nhìn thấy hết mọi chuyện, từ một cô bé gầy ốm nhỏ nhắn này đã trở thành một cô gái trẻ” Bác sĩ: “Đúng vậy, tôi thật sự tận mắt nhìn con bé trưởng thành. Thật sự không biết người lớn trong nhà nhẫn tâm thể nào, sao lại để một cô bé như vậy lưu lạc bên ngoài, còn gặp phải rất nhiều vất vả?” Hai vợ chồng cùng xúc động, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào mới ổn. Lam Anh cúp máy xong thì thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng không vui có dấu hiệu chuyển biến tốt. Cô xách túi đi ra khỏi ký túc xá, trở về chỗ mình ở, sau khi trở về mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi không nghe máy, toàn bộ đều là của Sài Tranh Vanh gọi đến, nhưng cô lờ đi. Sài Tranh Vanh đi tới đi lui trong phòng khách, sốt ruột vò đầu bứt tóc, không ngừng hít thật sâu để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, Lam Anh không bắt máy, anh ta rất sốt ruột, nhưng không có cách nào khác, thậm chí cũng không dám đi tìm cô.

Sau khi đi tới đi lui vài vòng trong phòng khách, anh ta đứng lại, vẻ mặt u ám, cầm chìa khóa bước ra khỏi cửa.

Anh ta lái xe ra khỏi tiểu khu, chạy thẳng một mạch về phía trước, mãi cho đến khi chạy đến công của một khu nhà cao cấp thì anh ta dừng lại, bảo vệ không cho anh ta vào. Sài Tranh Vanh dừng xe ở bên ngoài, lấy điện thoại ra, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của Tang Cung vang lên: “Ơ, sao lại nhớ đến tôi mà gọi thế này?” “Một là anh đi ra, hai là để tôi đi vào, anh chọn đi.” Tang Cung mỉm cười: “Vào đi, tôi đến nhà anh nhiều lần rồi, hiếm khi anh đến chỗ tôi tham quan thế này.” Sài Tranh Vanh đi vào tiểu khu, gõ cửa nhà Tang Cung. Vừa bước vào cửa, anh ta đấm thẳng vào mặt Tang Cung. Sau đó hai người đánh nhau trong phòng khách.

Trong phòng khách có một cô gái ăn mặc mỏng manh đang ngồi trên sofa, là Phi Hồng Phi Hồng cầm điếu thuốc trên tay, chậm rãi nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau lăn lộn. Cô ta vẫn duy trì tư thế đó, tiếp tục xem tivi, cứ như chuyện xảy ra bên cạnh không liên quan gì đến cô ta.

Tang Cung lau vết máu trên khóe môi, cười lạnh: “Phó Thanh Ly, anh đừng có quá đáng, tôi nể tình anh đưa tôi tiền nên không muốn vạch mặt anh, anh đừng nghĩ là tôi sợ anh.”

Đôi mắt Sài Tranh Vanh lập tức đầy tơ máu, trên bàn trà bên cạnh có một cây dao gọt trái cây, anh ta lập tức cẩm lên: “Tang Cung, người quá đáng là anh. Anh nói mà không giữ lời, hết lần này đến lần khác, anh muốn một nửa số tiền của tôi, tôi đã cho anh rồi, bây giờ anh lại đến đòi tiền!”

Tang Cung mỉm cười: “Đúng, trước kia anh đưa tiền cho tôi, cái đó tôi thừa nhận, nhưng đó là do anh tự nguyện, anh dùng mười triệu để mua cô bạn gái nhỏ của mình, không phải sao? Tôi là người tuân thủ lời hứa, chuyện đó anh không thể không thừa nhận, đúng không? Còn về bây giờ, tôi thật sự hết cách, ai bảo tay tôi xui xẻo như vậy, thua hết lần này đến lần khác, tôi cũng đâu có muốn thua, tôi hết tiền thì phải tìm đến bạn cũ để mượn, không phải sao? Hơn nữa, không phải tôi chưa nói bất kỳ chuyện gì với cô bạn gái nhỏ của anh sao? Yên tâm, chút chuyện nhỏ đó tôi có thể giữ bí mật được, chỉ cần mỗi tháng anh cho tôi vài chục nghìn, tôi bảo đảm anh sẽ không có chuyện gì cả.”

Sài Tranh Vanh cầm dao nên Tang Cung không dám đến gần, dù sao hai người họ cũng bất phân cao thấp, trong tay người nào có vũ khí thì người đó sẽ có phần thắng cao hơn.


“Được, đều là người mình thì sẽ không nói chuyện ngoài lề, nếu anh đã đổi tên thành Sài Tranh Vanh, vậy thì gọi là Sài Tranh Vanh, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ ra, như vậy đã được chưa?” Hắn giơ tay lên, ra hiệu ngừng chiến: “Nhưng tiền thì tôi vẫn cần. Đương nhiên, không phải tôi lấy không tiền của anh, không phải anh mở một công ty sao? Tôi đã thăm dò rồi, hình như việc kinh doanh không tệ, thế này, đưa tôi một nửa cổ phần, tôi cũng muốn ra sức, như vậy hai người chúng ta không ai nợ ai, như vậy được rồi chứ?”

Sài Tranh Vanh cười lạnh: “Một nửa cổ phần? Mơ đi!”

Tang Cung lắc đầu, chặc lưỡi: “Vậy là anh từ chối đúng không người anh em. Tôi đã nói sẽ không lấy không một nửa cổ phần, tôi cũng sẽ tham gia vào công ty, là do anh không đồng ý, bảo tôi nên làm thế nào đây? Tôi không tin, mười triệu anh còn nỡ đưa cho tôi, vậy mỗi tháng ba mươi nghìn sao lại không nỡ? Hay là anh hi vọng tôi nói với cô bạn gái xinh đẹp của anh, thật ra anh chính là vị huấn luyện viên thân yêu của cô ta...”

Tang Cung còn chưa nói xong, Sài Tranh Vanh đột nhiên ra đòn tấn công, Tang Cung vội vàng tránh né: “Khốn kiếp! Anh vẫn đánh thật à?”

Vẻ mặt Sài Tranh Vanh u ám, ánh mắt hung ác lại lạnh lùng, giống như đang nhìn một người chết, từng đòn từng chiều đều muốn lấy mạng đối phương. Sau khi Tang Cung tránh né con dao cứa vào cổ mình thì cả người đầy mồ hôi lạnh mà hét lên: “Dừng! Phó Thanh Ly dừng để mất cả chì lẫn chài đấy? Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng chơi cùng anh, nhưng anh đừng quên là anh còn có cô bạn gái nhỏ kia, anh đã tốn rất nhiều công sức, vất vả suốt một thời gian dài, không phải là vì đợi đến ngày hôm nay sao?!”.

Dao đang kể ở sát cổ họng, Tang Cung trừng mắt rất to, hắn vội vàng nói: “Anh đang định giết tôi sau đó để thằng đàn ông khác được lợi có đúng không? Anh không biết sao? Cô bạn gái đó của anh hiện đã được tự do, cô ta có thể lựa chọn kết hôn sinh con với bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài, anh nói xem cô ta xinh đẹp như vậy, sẽ có bao nhiêu đàn ông xếp hàng theo đuổi cô ta?”

Sài Tranh Vanh sững sờ, Tang Cung lập tức trở mình thoát ra. Hắn sờ vào cổ, trên cổ có dính vết máu, hắn lùi về sau một bước: “Phổ Thanh Ly, nếu anh không muốn thương lượng, vậy sau này chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của bản thân, hay là anh ra một điều kiện đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi không thông minh như anh, có bản lĩnh kiếm được tiền, nhưng tôi cũng cần tiền, nên tôi nhất định không từ bỏ miếng thịt như anh. Nếu điều kiện anh đưa ra ổn thỏa, nói không chừng sau này chúng ta có thể sống bình yên vô sự.”

Sau khi Sài Tranh Vanh hít thật sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh trở lại, sau đó hắn nói: “Hai mươi phần trăm cổ phần, mỗi tuần anh phải đến công ty ba lần, chỉ cần chấn chỉnh một số nhân viên không nghiêm túc và những người cùng ngành hay gây sự, không được có tiếp xúc cơ thể với bất cử nhân viên nữ nào trong công ty. Anh không có quyền quản lý hay khống chế công ty mà chỉ nhận được tiền lãi của mỗi quý. Bản thỏa thuận ngày mai tôi sẽ cho người mang đến, từ giờ trở về sau, anh không được phép đến gần chỗ tối ở dù chỉ một bước. Tang Cung, đây là giới hạn cuối cùng của tôi, anh đừng ép tôi ra tay với anh.”

Tang Cung sờ vào vết thương trên khóe miệng, nói: “Vậy vết thương của tôi.”

Sài Tranh Vanh đột nhiên phóng dao về phía hắn, dao lướt qua mặt Tang Cung, cắm thật sâu vào tường nhà hắn.

Tang Cung không nói thêm câu nào, hắn mỉm cười, giơ tay lên: “Được rồi, giao kèo xong, tôi cũng không cần anh đưa tiền viện phí, anh có thể đi rồi.”

Sài Tranh Vanh xoay người bỏ đi. Phi Hồng vẫn đang chậm rãi hút thuốc, Tang Cung ngồi xuống: “Phó Thanh Ly, tên khốn kiếp đó, ra tay mạnh thật.” Phi Hồng chậm rãi nhấc chân lên sofa, nói: “Em khuyên anh đừng chọc giận Phó Thanh Ly, những chuyện khác em không dám chắc, nhưng chuyện giết người hắn có thể làm được đấy. Anh đừng quên hắn có một người ba là tội phạm giết người, thỏ con khi nổi điên sẽ cắn cả người, huống hồ hắn yêu Lam Anh nhiều năm như vậy, còn anh thì vẫn luôn xen vào chuyện này.” Tay Tang Cung sờ dọc theo chân cô ta, Phi Hồng cắn môi dưới rít lên một tiếng, dịu dàng ngã lên người hẳn, Tang Cung mỉm cười: “Tôi nhìn ra chuyện hắn yêu tiểu mỹ nhân kia nhiều năm nên mới lấy được tiền, bằng không em cho rằng hắn sẽ chịu đưa tiền cho tôi sao?” Phi Hồng nằm lên người hắn, nhắm mắt, uốn éo cơ thể theo động tác của hắn, cho đến khi phát ra hơi thở mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui