Công Tước
Tiền Sài Tranh Vanh xong, Lam Anh cũng không tiếp tục ngủ mà dọn dẹp nhà cửa, sau đó lại ôn bà3i một lượt, sau cùng thì xách cặp và chìa khóa đến trường.
Khi đi được nửa được thì 2đột nhiên cô nhận được điện thoại của Cung Ngũ nói đã trở về, Lam Anh kinh ngạc: “Tiểu Ngũ cậ5u về rồi à? Thật sự quá tốt rồi.” Kể từ khi Cung Ngũ có một người em trai là Bộ Tiểu Bát, mỗi4 lần cô về nước tụ tập bạn bè đều dẫn theo Bộ Tiểu Bát, lần này cũng không ngoại lệ. Tiểu Bát0 là một cậu bé trắng trẻo mập mạp lại còn trông rất đáng yêu, nhìn thấy Lam Anh thì gọi “chị xinh đẹp”, dáng vẻ như hận không thể trèo lên người của Lam Anh. “Tiểu Ngũ, thói quen này của Tiểu Bát không được tốt cho lắm.” Cung Ngũ bất lực: “Tớ cũng không biết là nó giống ai, mẹ tớ không có cái tính giống nó, tám phần là giống ba của nó rồi.” Bộ Tiểu Bát giả vờ không nghe thấy, ôm lấy cổ Lam Anh không chịu buông. Buổi họp mặt của cả nhóm bạn rôm rả tiếng cười nói, chỉ ăn uống nói chuyện không quan tâm đến những chuyện khác.
Trong lúc nói chuyện, Cung Ngũ vô tình đưa ra gợi ý giới thiệu anh Tư cô cho Lam Anh. Biết Cung Ngũ có ý tốt, cô từ chối một cách khéo léo, nói rằng chuyện hôn nhân của cô là do người nhận nuôi có quyết định, cô không có quyển.
Nghe xong, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo rất bất bình. Yến Đại Bảo định đi đến đánh cho họ hàng của cô một trận nhưng may mà có Cung Ngũ ngăn cản. Hai người họ quyết định sẽ đến tìm người nhận nuôi có nói cho ra lẽ. Yến Đại Bảo còn nói sẽ bảo ba cô đến dạy dỗ cho người kia một trận.
Lam Anh nhìn Yến Đại Bảo, cô nói: “Ừ! Cảm ơn Đại Bảo.” Lam Anh ngồi ăn rất yên lặng, bất luận là ăn món gì cũng không nhanh không chậm, giống như đang đối xử với thứ quý giá nhất trên đời. Cung Ngũ chống cằm, nhìn Lam Anh nói: “Anh Anh, tớ phát hiện cậu càng ngày càng xinh đẹp! Hơn nữa, cậu cũng thường xuyên cười nhiều hơn.” Lam Anh: “Vì tớ có các cậu là bạn rất tốt rất tốt ở bên cạnh. Cảm ơn các cậu.”
Yến Đại Bảo kiêu căng ngẩng đầu, nói: “Chủ yếu chính là tớ, Tiểu Ngũ chỉ đến khi có đồ ăn ngon thôi, nhất định không phải cậu ấy đâu.”
Cung Ngũ: “...”
Lam Anh mỉm cười, nói: “Ừ, nhưng Tiểu Ngũ cũng rất quan trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...