Gaddles là một vương quốc nhỏ mà người có tâm có thể miễn cưỡng tìm được trên bản đồ thế giới, nhưng đó là một đất nước có chủ quyền độc lập.
Lúc bọn họ đến nơi thì trời đã tối, xe đã đợi sẵn bên ngoài. Một người đàn ông có tuổi mặc áo đuôi tôm đang đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen dài. Công tước đại nhân đi ra khỏi sân bay, các phục vụ mặc áo đuôi tôm do ông già kia dẫn đầu liền khom lưng cúi chào: “Chào mừng Công tước đại nhân trở về.”
Cửa xe được mở ra, Triển Tiểu Liên ngồi vào xe trước, Công tước đại nhân ngồi vào sau. Yến Đại Bảo kéo Cung Ngũ đi đến ngồi vào xe ở phía sau, cô giải thích: “Đây là xe chuyên dùng của hoàng gia, anh và mẹ có thể ngồi, chúng ta thì không được.”
“Hả, còn có chuyện như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Chị dâu sau này của tớ là Công tước phu nhân sẽ ngồi được đấy. Tiểu Ngũ, cậu có muốn suy nghĩ về việc này không?”
“Cậu đừng có như vậy nữa được không? Sẽ gây áp lực rất lớn với tớ đấy.”
“Vậy cậu vẫn ngày ngày nhìn lén tay của anh tớ à?”
“Tớ chỉ thỉnh thoảng mới nhìn mà thôi.”
“Tức là cũng có nhìn lén. Cậu nhìn lén tay của anh tớ, có phải nên chịu trách nhiệm không?”
“Hả? Nhìn lén mà cũng phải chịu trách nhiệm? Tớ còn chưa ngủ với anh cậu bao giờ, sao phải chịu trách nhiệm!”
“Tức là nếu cậu ngủ với anh tớ thì cậu sẽ chịu trách nhiệm đúng không?”
Cung Ngũ vừa định gật đầu nhưng nghĩ lại thấy không đúng: “Tớ nghe người ta nói, nếu nam nữ ngủ với nhau thì con gái sẽ là người bị thiệt.”
“Tiểu Ngũ, sao cậu ngốc như vậy? Bây giờ nam nữ bình đẳng rồi. Trong sách có nói, thường thì con trai sẽ ra sức, người chịu thiệt là bọn họ, có hiểu không?”
“Chắc không phải như vậy thật chứ?”
“Thật sự là vậy đấy. Cái gì tớ cũng biết!”
“Được rồi, coi như cậu hiểu biết, tớ tạm tin cậu.”
“Tiểu Ngũ, nói không chừng sau khi ngủ với anh tớ xong, cậu sẽ cảm thấy anh ấy tốt——chết——đi——được, sau đó cậu sẽ muốn làm chị dâu của tớ, cậu nói xem có đúng không?”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Thật ra tớ cũng không muốn ngủ với anh cậu, tớ chỉ muốn sờ tay anh ấy mà thôi.”
Yến Đại Bảo ghé sát mặt cô: “Tiểu Ngũ, nếu cậu ngủ với anh tớ, không chỉ được sờ tay mà còn có thể sở cả người anh ấy từ trên xuống dưới luôn.”
“Vậy phải đánh anh ấy ngất mới được nhỉ?”
Yến Đại Bảo lo lắng: “Không được, đánh ngất thì anh tớ sẽ bị thương. Chúng ta mua thuốc mê cho anh ấy uống có được không?”
Vệ sĩ và tài xế ngồi trước đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật sự cảm thấy nên nhắc nhở Công tước đại nhân về cô em gái thân yêu của mình mới được.
“Thưa cô.” Vệ sĩ là con lai nên anh ta nói tiếng Trung rất lưu loát: “Nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và cô gái xinh đẹp này bị nghi ngờ dính líu đến việc mưu sát Công tước đại nhân. Hãy lập tức dừng lại, nếu không sẽ gặp rắc rối.”
“Ai bảo anh nghe? Tôi đã nói rất nhỏ rồi, sao anh còn có thể nghe lén thế?”
Cung Ngũ bị dọa hết hồn, thì ra muốn ngủ với Công tước đại nhân là mưu sát sao? Vậy thì không được, sao có thể vì một người đàn ông mà bỏ mặc mạng sống? Cô vội vàng kéo Yến Đại Bảo không cho cô ấy nói tiếp, tự mình chủ động giải thích: “Chúng tôi chỉ đang nói đùa thôi, không phải là sự thật, anh yên tâm đi. Cả đời này chúng tôi cũng không dám mưu sát Công tước đại nhân đâu!”
Xe chạy vào thị trấn Enjoy, trên con đường nhỏ giữa chốn thôn quê yên tĩnh, đoàn xe dài chạy qua tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp. Mùi cỏ cây thơm mát luồn qua khe cửa xe khép hờ khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái. Cung Ngũ dựa người lên cửa sổ xe, ra sức hít lấy hít để mùi hương tự nhiên đó, không kiềm được cảm thán: “Thơm quá!”
Yến Đại Bảo cùng kề sát lại, “Mùi này thơm ngát y như mùi cỏ xanh vậy.”
Xe nhanh chóng chạy đến bên ngoài một tòa kiến trúc độ sộ màu đen. Cổng lớn mở ra, đoàn xe chạy vào trong, Cung Ngũ lén hỏi Yến Đại Bảo, “Đây là lâu đài cậu nói đó à?”
“Đây là dinh thự Công tước, chắc chắn là mami muốn đến đây xem. Cậu đừng sốt ruột, ngày mai nhất định sẽ đến lâu đài của anh tớ, nó trên vách núi cao nhất bên bờ biển, rất đẹp. Anh tớ nói lâu đài đó có lịch sử hơn ba trăm năm rồi, giống hệt như lâu đài cổ trên truyền hình.”
Cung Ngũ đứng trong dinh thự Công tước ngẩng đầu nhìn kiến trúc màu đen nguy nga tráng lệ, trên đỉnh có những điểm sáng lấp lánh như ánh sao, ánh đèn bên trong đại sảnh sáng choang, trước cửa có hai hàng quân đội đứng đón tiếp Công tước đại nhân trở về.
Cung Ngũ sững sờ: “Có khoa trương quá không nhỉ!”
Yến Đại Bảo kéo Cung Ngũ đi theo phía sau, Công tước đại nhân dìu Triển Tiểu Liên đi vào đại sảnh, trong phòng đã có sẵn bữa ăn tối, chỉ đợi chủ nhân ngồi xuống dùng bữa.
Cung Ngũ không nén được xúc động kêu lên “woa”, “Nhiều món như vậy sao!”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói, “Biết Tiểu Ngũ cũng đến nên cô đã bảo người chuẩn bị. Được rồi, Đại Bảo dẫn Tiểu Ngũ đi rửa tay đi, sau đó ra đây dùng bữa. Ăn xong chúng ta sẽ bàn về lịch trình ngày mai.”
Lúc đi rửa tay, Cung Ngũ lại nói với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo này, anh cậu ngầu quá, tớ cảm thấy đến cả việc ngắm bàn tay của anh cậu cũng chẳng còn tâm trí rồi.”
“Tại sao vậy?”
“Chính là vì vừa có tiền vừa đẹp trai, ngón tay lại dài như vậy nên tớ mới cảm thấy áp lực rất lớn! Tớ cảm thấy tớ lén nhìn anh cậu một cái, nói không chừng tới lúc nào đó có người xông ra nói tớ có ý định mưu sát anh cậu. Đại Bảo à, chuyện này quá đáng sợ!”
Yến Đại Bảo nghĩ thầm, đây là kết quả của việc dùng sức quá nhiều sao? Sao lại biến thành mưu sát rồi? Không được, cô phải nhanh chóng tiết lộ tin tức quan trọng này cho anh biết mới được.
Nghĩ như vậy, Yến Đại Bảo vội vàng rửa tay rồi chạy vèo ra phòng khách, “Anh ơi!”
“Sao thế?”
Yến Đại Bảo kiễng chân lên, thì thầm vào tai anh, sau đó lo lắng hỏi: “Phải làm sao đây?”
Công tước đại nhân mỉm cười, xoa đầu cô nói: “Đói chưa? Đi ăn thôi.”
Bốn người ngồi xuống, Cung Ngũ còn đang hoa cả mắt. Cô chưa từng nhìn thấy món nào có màu sắc và cách bày trí đẹp mặt như vậy, đến cả mùi vị cũng rất thơm ngon. Cung Ngũ cảm thấy phúc phần của cả đời này của cô đều được hưởng thụ hết trong mấy ngày nay, thật không biết cô có thể tiếp tục sống thế này không nên tâm trạng đột nhiên buồn bã, một lời không thể nói hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...