Công Tước

Sài Tranh Vanh đứng ở giữa cửa, ngẩng đầu nhìn biển h3iệu nền trắng chữ đen treo dọc bên ngoài.

Nế2u như không bực mình vì tại sao cô phải chạy đến chỗ5 này thì nhất định là giả, nhưng anh ta lại láng mán4g biết cái gì đó. Anh ta đi vào, lễ tân phát hiện ra0 anh ta lạ mặt, rời khỏi chỗ đi qua hỏi: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?” Sài Tranh Vanh: “Tôi đi ngang qua, vào đây nhờ phòng vệ sinh.” “Phòng vệ sinh ở bên kia hành lang, qua chỗ rẽ là đến” Mặc dù vẫn chú ý, nhưng lễ tân cũng không truy hỏi anh ta. Sài Tranh Vanh chậm rãi đi vào hành lang, thấy không ngừng có phụ huynh đưa con cái đi ra từ một phía, anh ta đi đến phía đó, lúc mới đến căn phòng đầu tiên thì nghe thấy tiếng nói chuyện của Lam Anh: “... Cảm ơn bác sĩ, cháu thích lắm.”

Sài Tranh Vanh ngẩn ra, anh ta giả vờ đi qua cửa sổ, quả nhiên thấy Lam Anh ngồi trước mặt một bác sĩ nam trung tuổi, cô cầm một quyển sách trong tay, đang nghiêm túc nói chuyện với đối phương. Anh ta ngẩng đầu nhìn tấm biển tên treo ngoài cửa phòng: Phòng hướng dẫn tâm lý thanh thiếu niên. (1) Lam Anh ở trong phòng hình như định đứng lên rời đi, anh ta nhanh chóng rời khỏi hành lang, trốn vào phòng vệ sinh.

Lam Anh cầm sách rời khỏi trung tâm, sau đó cô chậm rãi đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngồi một mình trên chiếc ghế đá trên con đường lạnh lẽo, cúi đầu lật sách.

So với những người ngồi ở trong quán cà phê uống cà phê hưởng thụ máy sưởi ấm áp kia, hành động của cô hiển nhiên không thoải mái bằng người ta, nhưng Sài Tranh Vanh nhìn thấy được sự yên bình và thỏa mãn trên mặt cô, rõ ràng cô rất hưởng thụ tất cả quá trình này.

Cô yên tĩnh lật sách, nghiêm túc đọc, hàng mi dài cụp xuống chiếu lên trang sách, có gió thổi qua làm tóc cô bay lên, cô giơ tay giữ lấy, một cái tay khác vẫn đang lật sách. Cô gái xinh đẹp lại dễ làm người khác chú ý như vậy dù có ngồi đó cũng trở thành bức tranh phong cảnh đầu đông, có cậu thanh niên trẻ tuổi đi đến: “Chào em, anh có thể mời em uống ly cà phê không?” Lam Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên thu hút ánh nhìn. Cô nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi bạn trai tôi. Anh ấy sắp đến rồi”. Sài Tranh Vanh giơ tay ấn lên ngực trái, trái tim đập kịch liệt giống như có thứ gì sắp nhảy ra ngoài, trong lòng tràn ngập vui sướng, cũng tràn đầy ấm áp. Cô gái đó, chính là cô gái đó, chỉ một câu nói đơn giản thôi đã khiến nội tâm anh ta thỏa mãn đến như vậy.

Cậu thanh niên trẻ tuổi chỉ có thể ngượng ngùng rời đi, cô lại tiếp tục ngồi ở chỗ đó, đọc sách như ở chốn không người. Cuối cùng anh ta đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Đầu gối bị người dùng vào, Lam Anh ngước mắt lên thấy ngay Sài Tranh Vanh đứng ở trước mặt cô, có kinh ngạc hỏi: “Tranh Vanh, sao anh lại ở đây?” Sài Tranh Vanh ngồi xổm ở trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Anh muốn đến trung tâm thương mại gần đây mua áo sơ mi, sau đó anh phát hiện ra một cô gái rất quen mặt, cho nên anh qua đây. Hóa ra là bạn gái nhỏ của anh đang ngồi đây đọc sách.”


Cô giơ tay sờ mặt anh ta, “Sao anh lại mặc ít như vậy? Có lạnh không? Anh có bị ngốc không đầy hả? Suốt ngày mặc ít như vậy, có không sợ lạnh thể nào thì cũng phải chú ý giữ ẩm chứ! Em xem dự báo thời tiết rồi, còn nói gần đây có thể có tuyết rơi...” Cô oán trách kéo tay anh ta: “Em đi cùng anh, thuận tiện chọn áo khoác bông cho anh.”

Anh ta đồng ý, mặc cho cô kéo mình đến trung tâm thương mại.

“Anh là đàn ông, không thể mặc tệ quá, người khác sẽ nói anh...” Cố vừa chọn quần áo vừa nói.

Sài Tranh Vanh đi theo phía sau cô, cô nói cái gì anh ta đều nói được.

Cuối cùng chọn ba cái áo, hai cái áo sơ mi, một cái áo khoác, “Nếu như bẩn thì có thể tháo lớp bên ngoài ra giặt, bên trong không cần giặt...” Cô lo lắng hỏi: “Có phải tốn rất nhiều tiền không? Có phải em hơi phá gia không?” Sài Tranh Vanh cười lắc đầu: “Không đâu.”

Cô có chút ngượng ngùng, “Em cảm thấy người lớn chắc chắn sẽ không thích em như vậy...” Như chỉ biết mua đồ thôi.

Sài Tranh Vanh cầm tay cô: “Không đâu, không có ai lại không thích em cả.”

Cổ lo lắng nói: “Anh thích không có tác dụng gì, người lớn cũng phải thích mới được.”

Sài Tranh Vanh lập tức cười: “Anh thích mới có tác dụng, người lớn thích vô dụng.”

Hai người cùng đi ra khỏi trung tâm thương mại, Sài Tranh Vanh hỏi: “Bây giờ làm gì? Tiếp tục đi dạo một vòng, hay là về?”


Cô suy nghĩ một chút, nói: “Khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội gặp nhau như vậy, nên về thôi. Trời lạnh rồi, đừng ở bên ngoài nữa, đặc biệt là anh đấy, mặc ít như vậy còn chạy loạn.”

Sài Tranh Vanh cười, “Được.”

Anh ta ra rút cuốn sách trong tay cô, cưng chiều nói: “Hóa ra em còn đọc loại sách này? Có phải định sau này làm nhà tâm lý học không?”

Lam Anh lấy lại sách, “Không phải đâu, em rảnh rỗi nên đọc chơi thôi.”

Cố cụp mắt, hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này. Sài Tranh Vanh quét mắt qua mặt cô, sau đó cười nói: “Ừ, rảnh rỗi thì đọc nhiều sách chút, chung quy cũng không phải là chuyện xẩu. Đọc sách chắc chắn tốt hơn các sở thích khác.”

Lam Anh gật đầu: “Vâng.”

Gần cuối năm, Lam Anh bắt đầu chuẩn bị kỳ thi cuối học kỳ, các tiết học ở trường đã kết thúc, các môn học tự chọn khác cũng phải làm luận văn coi như thành tích thi cử.

Thời gian Yến Đại Bảo về nhà ôn tập, Lam Anh không cần theo sát ở sau lưng cô nữa, mà cũng về nhà ôn tập. Ban đầu Lam Anh ở nhà, nhưng sau đó Sài Tranh Vanh kháng nghị nên cô đến chỗ anh ta. May mà Sài Tranh Vanh không quấy rầy cô ôn tập, thuận lợi để cô thông qua các bài thi.


Ba ngày trước Tết, Sài Tranh Vanh nói: “Có tin tức tốt.”

Cô tò mò: “Tin tức gì thế?” “Trước đó anh đã nói với em rồi.” Sài Tranh Vanh cười nhìn cô.

Lam Anh suy nghĩ một chút, không nhớ ra được, chỉ đành nhận thua: “Em thật sự không biết.” Anh ta vòng tay qua vai cô, nói: “Anh giải thoát rồi. Cuối cùng anh đã rời khỏi đơn vị, bắt đầu từ bây giờ, anh là một người tự do, dĩ nhiên, anh cũng thất nghiệp rồi. Anh định năm sau sẽ đi tìm việc.”

Lúc này Lam Anh mới nhớ ra trước đó đúng là Sài Tranh Vanh đã nói cuối năm từ chức. “Từ chức cũng tốt!” Cô nói: “Cái công việc đó của anh suốt ngày phải làm vào ban đêm. Làm sao chịu được? Từ chức rồi chúng ta tìm công việc mới.”

Anh ta cười gật đầu, nói: “Được, chúng ta tìm công việc mới. Đừng chê anh là một kẻ thất nghiệp, anh sẽ sớm tìm được việc thôi.” “Em vẫn còn chưa có việc làm mà, còn tiêu tiền linh tinh nữa. Anh không chê em, sao em có thể chế anh được.” Cô hỏi: “Anh định tìm công việc gì? Đừng tìm việc vất vả quá, như vậy không được.”

Sài Tranh Vanh cười nói: “Để anh xem tình hình, đi làm chung quy lại là vất vả, không sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui