Lại một tuần nữa trôi qua, số quần áo Lam Anh chọn 3lần trước đã được mang đến. Khi nhìn quần áo được 2đẩy vào trong nhà, Lam Anh có chút kinh ngạc: “Sao5 lại nhiều như vậy, tôi nhớ tôi chỉ chọn ba bộ thô4i mà?”
Nhân viên giao hàng trả lời: “Trên 0đơn hàng viết là ba bộ, nhưng mấy bộ này nhà thiết kế tặng miễn phí, vốn dĩ là hàng mẫu, nhưng thấy cô mặc đẹp hơn người khác, nên tặng ba bộ miễn phí. Hàng mẫu là hàng đã có người từng mặc, nhưng về bản chất vẫn là mới, nhà thiết kế nói sẽ không có ai mua nữa, chi bằng tặng cho người có duyên. Ngoài ra nếu còn có chuyện gì cô cứ trao đổi với nhà thiết kế, chuyện này tôi không biết.”
Lam Anh gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của hai cô gái cùng phòng, Lam Anh treo chỗ quần áo đó vào phòng khách, cô có cảm giác như đang nhìn quần áo mới được trưng bày, đều là từng bộ được phối cùng với nhau. Ngoài quần áo là hàng mẫu, số còn lại đều có thể mặc luôn mà không cần giật nữa.
Nhìn thấy hai cô gái kia sờ quần áo, Lam Anh quay đầu lại nói: “Nếu các cô không chế thì cứ chọn lấy một bộ mình thích đi.”
Không phải Lam Anh hào phóng mà là cảm thấy nếu đã là hàng tặng thì vốn dĩ đã là được thêm, nếu người ta không tặng thì cô cũng chỉ có ba bộ đó, nay để lại cho họ mỗi người một bộ thì cô vẫn còn bốn bộ, đó đã là niềm vui bất ngờ rồi. Bác sĩ có thể tăng điện thoại cho cô thì cô cũng có thể đem quần áo được tặng tặng lại cho họ vậy. Hai cô gái cùng reo lên vui mừng, họ lần lượt so sánh mấy bộ quần áo, cuối cùng mỗi người chọn một bộ. Lam Anh treo số quần áo còn lại vào trong tủ.
Thời tiết ngày càng nóng nực, tiếng ve sầu kêu râm ran chào đón tháng chín đến. Lam Anh mặc trên người chiếc áo thun và quần jeans đơn giản, đeo một chiếc túi, đội chiếc mũ do cô gái cùng nhà tặng. Hơn hai tháng tĩnh dưỡng, không phơi nắng chạy bộ dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, khiến cho làn da cô càng trắng nõn nà hơn. Hôm nay là ngày đi nhập học, cô đã chuẩn bị xong xuôi. Lam Anh xách hai chiếc túi lớn, vai đeo ba lô, bên trong dựng những giấy tờ quan trọng và giấy báo nhập học. Đại học Thanh Thành rất dễ tìm. Mọi người đi nhập học đều mang theo túi lớn túi nhỏ và có người thân đi cùng. ở cổng trường có các đàn anh, đàn chị đứng đón tân sinh viên. Thấy Lam Anh đi đến, bỗng chốc bốn năm cậu sinh viên nhiệt tình chạy đến đòi giúp cô xách đồ. Lam Anh liếc nhìn họ nói: “Không cần, tôi tự xách được.” Sau đó cô xách túi đồ đi thẳng vào trong, để lại đám nam sinh quay sang nhìn nhau, sau đó lại vội vàng chạy đến.
Các cô gái xinh xắn đi đâu cũng có, nhưng cô gái xinh đẹp đến chói mắt thì lại vô cùng ít. Không có gì phải nghi ngờ, Lam Anh chính là cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo trong mắt đám nam sinh kia. Lam Anh nhìn thẳng về phía trước, hai chiếc túi cô xách trong tay vẫn thẳng tắp, cánh tay tinh tế nhưng rắn chắc. Cô xách hai chiếc túi lớn, đi thẳng từ cổng trường đến địa điểm báo danh ở trước cửa hội trường ở đại sảnh, lấy giấy giấy báo trúng tuyển ra, tìm địa điểm báo danh của khoa Ngoại ngữ, rồi đưa giấy báo trúng tuyển của mình ra.
Đàn chị phụ trách đăng ký liếc nhìn Lam Anh, “Em tên Lam Anh đúng không?” “Đúng vậy.” Cô trả lời. Sau khi đăng ký xong, cô được thông báo chỗ ở trong ký túc xá. Cô tự đi tìm địa điểm ký túc xá, sau đó mới nhận đồ dùng sinh hoạt. Phía sau vẫn có hai ba cậu nam sinh không chịu từ bỏ, muốn chơi bài anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả Lam Anh không hề cho họ cơ hội, đi vòng qua người họ, tự xách đồ của mình đi tiếp. Tìm được tòa nhà ký túc xá, Lam Anh lấy chìa khóa từ chỗ cô quản lý ký túc xá, đi tìm phòng 303.
Ký túc xá đã có người rồi.
Lam Anh đi vào phòng, người trong ký túc xá không phải là sinh viên mà là mấy người giúp việc đang khom lưng sắp xếp lại một chiếc giường trong đó, ngay cả mỗi góc cạnh đểu sắp xếp cực kỳ ngay ngắn. Hai cô giúp việc đi găng tay cách ly, động tác nhanh thoăn thoắt.
Trong đó còn có một chiếc giường đã được đặt đồ, rõ ràng là cũng đã có người khác đã từng đến dây. Lam Anh gật đầu với hai cô giúp việc nọ, sau đó cô chọn chiếc giường đối diện với chiếc giường đó, đặt đổ lên trên. Không bao lâu sau lại có người mở cửa bước vào, người đó không nói gì cả, chỉ liếc nhìn Lam Anh một cái. Lam Anh lập tức xuống giường, người đó quay đầu đi, Lam Anh cũng đi theo. Bên ngoài tòa nhà ký túc xá có một chiếc xe đang đỗ, người đó đi đến bên cạnh xe, cô ta mở cửa xe, hất cằm ra hiệu cho Lam Anh vào trong xe. Lam Anh hơi run, cô mím môi, mặt không cảm xúc gì, cúi người ngồi vào trong xe. Bên trong xe là một người đàn ông đang ngồi thượt ra. Ánh mắt cô nhìn lên mặt người đàn ông đó, rồi trong phút chốc lại di chuyển đi chỗ khác, cô không dám thở mạnh. Yến Hồi đang cầm một con dao găm đùa nghịch trên tay, bàn tay đeo đầy đá quý cỡ lớn và các loại nhẫn đang tỏa sáng lấp lánh, những luồng sáng lấp lánh đó phản chiếu ra ánh sáng theo tư thế lên xuống của con dao găm kia. Lam Anh cẩn thận khép nép, chỉ dám chiếm một chút vị trí ở mép ghế, không dám tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì.
Cuối cùng con dao trong tay Yến Hồi cũng dừng lại, sau đó ông ta hơi ngồi ngửa lên một chút, tiện tay lấy một bản tài liệu ra đặt trên ghế lái phụ trước mặt, xem qua rồi nói: “Lam Anh, mười chín tuổi...” Cuối cùng ông ta cũng quay đầu lại, nhìn quét qua gương mặt cô, nói: “Nghe nói mày là người giỏi nhất trên tất cả mọi mặt trong đợt này?”
Ông ta dùng khóe mắt nhìn quét qua Lam Anh một cái, nói: “Thấy mặt mày trông cũng được, ông đây mới miễn cưỡng đồng ý cho mày ở chung phòng với Yến Đại Bảo. Nhưng mà...” Ông ta vung con dao trong không trung hai cái, “Nếu như Yến Đại Bảo của ông bị người ta bắt nạt ở trường học, thì ông đây sẽ vẽ thêm hoa lên cái bản mặt cũng được coi là dễ nhìn này của mày đấy.”
“Vâng.” Ông ta lại hỏi: “Có biết mày phải làm gì không?” “Biết ạ. Chăm sóc cho việc ăn ở hàng ngày của cô chủ Yến Lam Anh nói: “Tôi có thể chăm sóc tốt được, xin ngài yên tâm.”
Bàn tay Yến Hồi khẽ gõ lên mặt dao, nói: “Biết thì tốt, ông đây nuôi dưỡng chúng mày không phải để nuôi chơi, mà là vì Yển Đại Bảo của ông. Nếu Yển Đại Bảo bị mất một sợi tóc thôi thì mấy thứ chúng mày không cần phải sống
nữa.”
“Vâng.” Lam Anh cung kính và chân thành đáp.
Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc và bảo vệ Yến Đại Bảo. Nếu Yển Đại Bảo bị mất một sợi tóc thì tức là cô không hoàn thành nhiệm vụ, nếu vậy thì dù có chết cũng đáng. Yển Hồi gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ của cô, “Vậy ông đây chờ xem. Cút.” Lam Anh còn chưa kịp chạm tay vào cửa xe, cánh cửa đã được người phụ nữ bên ngoài mở ra. Cô xuống xe, cúi đầu gập người thật sâu với cánh cửa xe đã được đóng chặt, sau đó mới rời đi.
Khi Lam Anh quay lại ký túc xá, hai cô giúp việc đó đã thu dọn chiếc giường đối diện xong và rời đi, trong phòng lúc này có thêm một cô gái mặt tròn xoe, cố gắng tự trải lại ga giường. Nghe thấy có tiếng mở cửa liền cô gái đó ngước lên nhìn, nhìn thấy mặt Lam Anh, cô há hốc miệng, rõ ràng là rất bất ngờ với dung mạo của người bạn cùng phòng này, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lam Anh nhìn lên mặt cô gái đó, cô sửng sốt, lập tức nghĩ đến một câu nói: Duyên phận có đôi khi thực sự là kỳ diệu đến không thể tin được.
Lam Anh nhìn cô gái đang dịch mông chuẩn xác như chú chim đà điểu kia, rồi lại cảm thấy khóe mắt mình dường như đang nóng lên.
Tốt quá, thì ra tất cả đều có nguyên do cả. Cô cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, sắp xếp xong, cô quay sang nhìn An Hổ Phách, hỏi: “Cậu cũng học khoa tiếng Anh à?”
Bàn tay An Hổ Phách chợt hoảng loạn, cô vội vàng gật đầu, vừa căng thẳng lại câu nệ nói: “Ừ, tớ học khoa tiếng Anh. Cậu cũng vậy à?”
Lam Anh gật đầu: “Ừm, Tớ cũng vậy. Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp rồi.”
Mặt An Hổ Phách đã hơi đỏ lên, cô gật đầu, gương mặt mỉm cười: “Ừ, chào cậu, tớ tên An Hổ Phách.”
Lam Anh đáp: “Tớ tên Lam Anh, chào cậu.”
An Hổ Phách xấu hổ cười, sau đó tiếp tục sắp xếp đồ của mình.
Lam Anh nhìn An Hổ Phách. Cô có gương mặt bầu bĩnh, thanh tú, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu. So với vẻ thon thả của Lam Anh, dáng người An Hổ Phách rõ ràng tròn trịa hơn một chút, hoàn toàn hài hòa với gương mặt tròn đó của cô.
Lam Anh hỏi: “Cậu đã đi nhận đồ dùng sinh hoạt chưa? Tớ chưa nhận, hay là hai chúng ta đi cùng nhau?” An Hổ Phách lập tức nói: “Được chứ, tớ còn chưa biết phải đi đâu nhận. Chúng ta cùng đi đi.”
Sau đó họ cùng đi nhận đồ, dọc đường đi hai người phải hỏi mới tìm thấy, sau khi nhận đồ xong lại cùng đi đến căng tin ăn cơm, sau đó mới cùng về phòng. Sau khi về mới thấy người trong phòng đều đã đông đủ, bởi vì chiếc giường còn lại cũng đã được xếp chăn ga gối lên rồi. Lam Anh và An Hổ Phách bắt đầu sắp xếp đồ của mình, sau đó cánh cửa phòng bị đẩy ra rồi hai cô gái xinh đẹp lần lượt bước vào. Lam Anh quay đầu lại, vừa liếc qua đã nhìn thấy Yển Đại Bảo, Ánh mắt cô nhìn chăm chú Yên Đại Bảo, sau đó chầm chậm di chuyển ánh mắt.
Mục tiêu đầu tiêu của Yến Đại Bảo là chạy thẳng đến chiếc tủ lạnh, cúi người lấy một hộp sữa chua ra uống. Khi Lam Anh thu dọn đồ thì nghe thấy cô gái còn lại có ý kiến với Yển Đại Bảo, nói cô đã dùng quá nhiều điện phải nộp thêm hai đồng tiền điện cho cô gái đó. Lam Anh hơi khựng lại, cô hơi lo lắng liếc nhìn cô gái đó, không biết mình có nên nhắc nhở cô gái đó một câu không. Yến Đại Bảo và cô gái đó tranh luận một hồi, cuối cùng Yến Đại Bảo thực sự móc hai đồng đưa cho cô gái đó, Lam Anh bỗng thấy buồn cười, cô gái Yến Đại Bảo ngốc nghếch hình như còn vừa đơn thuần vừa đáng yêu hơn cô tưởng. Người trong phòng đều đã đến đủ, căn phòng bỗng chốc náo nhiệt cả lên. Họ ríu rít trò chuyện, Lam Anh im lặng lắng nghe, chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng họ nói thôi cô cũng đã cảm thấy cuộc sống thật đẹp. “Tớ là Cung Ngộ, cung trong cung đình, ngộ trong Tôn Ngộ Không, các cậu có thể gọi tớ là Cung Ngủ, nghe thuận tại hơn nhiều!” Cô gái đó tươi cười nói. Lam Anh mở mắt ra liếc nhìn cô gái đó, mọi người bắt đầu thay nhau tự giới thiệu. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ là hai cô gái có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, họ ở chung với nhau khiến Lam Anh cảm thấy cuộc sống nhiều sắc màu đẹp đẽ hơn. Trong tất cả mọi người, Lam Anh là người yên tĩnh nhất, cô yên lặng nhìn mọi người dò xét, cô vẫn luôn quan sát Yển Đại Bảo, cô gái đáng yêu như vậy chính là đối tượng sau này cô phải bảo vệ và chăm sóc.
“Lam Anh! Lam Anh phòng 303! Bên ngoài có người tìm!”
Lam Anh nhìn người đứng ở cửa, vẻ mặt quỷ dị: “Tôi ư?”
Chương 464.2 CUỘC SỐNG MỚI (3)
Lại một tuần nữa trôi qua, số quần áo Lam Anh chọn lần trước đã được mang đến. Khi nhìn quần áo được đẩy vào trong nhà, Lam Anh có chút kinh ngạc: “Sao lại nhiều như vậy, tôi nhớ tôi chỉ chọn ba bộ thôi mà?”
Nhân viên giao hàng trả lời: “Trên đơn hàng viết là ba bộ, nhưng mấy bộ này nhà thiết kế tặng miễn phí, vốn dĩ là hàng mẫu, nhưng thấy cô mặc đẹp hơn người khác, nên tặng ba bộ miễn phí. Hàng mẫu là hàng đã có người từng mặc, nhưng về bản chất vẫn là mới, nhà thiết kế nói sẽ không có ai mua nữa, chi bằng tặng cho người có duyên. Ngoài ra nếu còn có chuyện gì cô cứ trao đổi với nhà thiết kế, chuyện này tôi không biết.”
Lam Anh gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của hai cô gái cùng phòng, Lam Anh treo chỗ quần áo đó vào phòng khách, cô có cảm giác như đang nhìn quần áo mới được trưng bày, đều là từng bộ được phối cùng với nhau. Ngoài quần áo là hàng mẫu, số còn lại đều có thể mặc luôn mà không cần giật nữa.
Nhìn thấy hai cô gái kia sờ quần áo, Lam Anh quay đầu lại nói: “Nếu các cô không chế thì cứ chọn lấy một bộ mình thích đi.”
Không phải Lam Anh hào phóng mà là cảm thấy nếu đã là hàng tặng thì vốn dĩ đã là được thêm, nếu người ta không tặng thì cô cũng chỉ có ba bộ đó, nay để lại cho họ mỗi người một bộ thì cô vẫn còn bốn bộ, đó đã là niềm vui bất ngờ rồi. Bác sĩ có thể tăng điện thoại cho cô thì cô cũng có thể đem quần áo được tặng tặng lại cho họ vậy. Hai cô gái cùng reo lên vui mừng, họ lần lượt so sánh mấy bộ quần áo, cuối cùng mỗi người chọn một bộ. Lam Anh treo số quần áo còn lại vào trong tủ.
Thời tiết ngày càng nóng nực, tiếng ve sầu kêu râm ran chào đón tháng chín đến. Lam Anh mặc trên người chiếc áo thun và quần jeans đơn giản, đeo một chiếc túi, đội chiếc mũ do cô gái cùng nhà tặng. Hơn hai tháng tĩnh dưỡng, không phơi nắng chạy bộ dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, khiến cho làn da cô càng trắng nõn nà hơn. Hôm nay là ngày đi nhập học, cô đã chuẩn bị xong xuôi. Lam Anh xách hai chiếc túi lớn, vai đeo ba lô, bên trong dựng những giấy tờ quan trọng và giấy báo nhập học. Đại học Thanh Thành rất dễ tìm. Mọi người đi nhập học đều mang theo túi lớn túi nhỏ và có người thân đi cùng. ở cổng trường có các đàn anh, đàn chị đứng đón tân sinh viên. Thấy Lam Anh đi đến, bỗng chốc bốn năm cậu sinh viên nhiệt tình chạy đến đòi giúp cô xách đồ. Lam Anh liếc nhìn họ nói: “Không cần, tôi tự xách được.” Sau đó cô xách túi đồ đi thẳng vào trong, để lại đám nam sinh quay sang nhìn nhau, sau đó lại vội vàng chạy đến.
Các cô gái xinh xắn đi đâu cũng có, nhưng cô gái xinh đẹp đến chói mắt thì lại vô cùng ít. Không có gì phải nghi ngờ, Lam Anh chính là cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo trong mắt đám nam sinh kia. Lam Anh nhìn thẳng về phía trước, hai chiếc túi cô xách trong tay vẫn thẳng tắp, cánh tay tinh tế nhưng rắn chắc. Cô xách hai chiếc túi lớn, đi thẳng từ cổng trường đến địa điểm báo danh ở trước cửa hội trường ở đại sảnh, lấy giấy giấy báo trúng tuyển ra, tìm địa điểm báo danh của khoa Ngoại ngữ, rồi đưa giấy báo trúng tuyển của mình ra.
Đàn chị phụ trách đăng ký liếc nhìn Lam Anh, “Em tên Lam Anh đúng không?” “Đúng vậy.” Cô trả lời. Sau khi đăng ký xong, cô được thông báo chỗ ở trong ký túc xá. Cô tự đi tìm địa điểm ký túc xá, sau đó mới nhận đồ dùng sinh hoạt. Phía sau vẫn có hai ba cậu nam sinh không chịu từ bỏ, muốn chơi bài anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả Lam Anh không hề cho họ cơ hội, đi vòng qua người họ, tự xách đồ của mình đi tiếp. Tìm được tòa nhà ký túc xá, Lam Anh lấy chìa khóa từ chỗ cô quản lý ký túc xá, đi tìm phòng 303.
Ký túc xá đã có người rồi.
Lam Anh đi vào phòng, người trong ký túc xá không phải là sinh viên mà là mấy người giúp việc đang khom lưng sắp xếp lại một chiếc giường trong đó, ngay cả mỗi góc cạnh đểu sắp xếp cực kỳ ngay ngắn. Hai cô giúp việc đi găng tay cách ly, động tác nhanh thoăn thoắt.
Trong đó còn có một chiếc giường đã được đặt đồ, rõ ràng là cũng đã có người khác đã từng đến dây. Lam Anh gật đầu với hai cô giúp việc nọ, sau đó cô chọn chiếc giường đối diện với chiếc giường đó, đặt đổ lên trên. Không bao lâu sau lại có người mở cửa bước vào, người đó không nói gì cả, chỉ liếc nhìn Lam Anh một cái. Lam Anh lập tức xuống giường, người đó quay đầu đi, Lam Anh cũng đi theo. Bên ngoài tòa nhà ký túc xá có một chiếc xe đang đỗ, người đó đi đến bên cạnh xe, cô ta mở cửa xe, hất cằm ra hiệu cho Lam Anh vào trong xe. Lam Anh hơi run, cô mím môi, mặt không cảm xúc gì, cúi người ngồi vào trong xe. Bên trong xe là một người đàn ông đang ngồi thượt ra. Ánh mắt cô nhìn lên mặt người đàn ông đó, rồi trong phút chốc lại di chuyển đi chỗ khác, cô không dám thở mạnh. Yến Hồi đang cầm một con dao găm đùa nghịch trên tay, bàn tay đeo đầy đá quý cỡ lớn và các loại nhẫn đang tỏa sáng lấp lánh, những luồng sáng lấp lánh đó phản chiếu ra ánh sáng theo tư thế lên xuống của con dao găm kia. Lam Anh cẩn thận khép nép, chỉ dám chiếm một chút vị trí ở mép ghế, không dám tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì.
Cuối cùng con dao trong tay Yến Hồi cũng dừng lại, sau đó ông ta hơi ngồi ngửa lên một chút, tiện tay lấy một bản tài liệu ra đặt trên ghế lái phụ trước mặt, xem qua rồi nói: “Lam Anh, mười chín tuổi...” Cuối cùng ông ta cũng quay đầu lại, nhìn quét qua gương mặt cô, nói: “Nghe nói mày là người giỏi nhất trên tất cả mọi mặt trong đợt này?”
Ông ta dùng khóe mắt nhìn quét qua Lam Anh một cái, nói: “Thấy mặt mày trông cũng được, ông đây mới miễn cưỡng đồng ý cho mày ở chung phòng với Yến Đại Bảo. Nhưng mà...” Ông ta vung con dao trong không trung hai cái, “Nếu như Yến Đại Bảo của ông bị người ta bắt nạt ở trường học, thì ông đây sẽ vẽ thêm hoa lên cái bản mặt cũng được coi là dễ nhìn này của mày đấy.”
“Vâng.” Ông ta lại hỏi: “Có biết mày phải làm gì không?” “Biết ạ. Chăm sóc cho việc ăn ở hàng ngày của cô chủ Yến Lam Anh nói: “Tôi có thể chăm sóc tốt được, xin ngài yên tâm.”
Bàn tay Yến Hồi khẽ gõ lên mặt dao, nói: “Biết thì tốt, ông đây nuôi dưỡng chúng mày không phải để nuôi chơi, mà là vì Yển Đại Bảo của ông. Nếu Yển Đại Bảo bị mất một sợi tóc thôi thì mấy thứ chúng mày không cần phải sống
nữa.”
“Vâng.” Lam Anh cung kính và chân thành đáp.
Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc và bảo vệ Yến Đại Bảo. Nếu Yển Đại Bảo bị mất một sợi tóc thì tức là cô không hoàn thành nhiệm vụ, nếu vậy thì dù có chết cũng đáng. Yển Hồi gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ của cô, “Vậy ông đây chờ xem. Cút.” Lam Anh còn chưa kịp chạm tay vào cửa xe, cánh cửa đã được người phụ nữ bên ngoài mở ra. Cô xuống xe, cúi đầu gập người thật sâu với cánh cửa xe đã được đóng chặt, sau đó mới rời đi.
Khi Lam Anh quay lại ký túc xá, hai cô giúp việc đó đã thu dọn chiếc giường đối diện xong và rời đi, trong phòng lúc này có thêm một cô gái mặt tròn xoe, cố gắng tự trải lại ga giường. Nghe thấy có tiếng mở cửa liền cô gái đó ngước lên nhìn, nhìn thấy mặt Lam Anh, cô há hốc miệng, rõ ràng là rất bất ngờ với dung mạo của người bạn cùng phòng này, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lam Anh nhìn lên mặt cô gái đó, cô sửng sốt, lập tức nghĩ đến một câu nói: Duyên phận có đôi khi thực sự là kỳ diệu đến không thể tin được.
Lam Anh nhìn cô gái đang dịch mông chuẩn xác như chú chim đà điểu kia, rồi lại cảm thấy khóe mắt mình dường như đang nóng lên.
Tốt quá, thì ra tất cả đều có nguyên do cả. Cô cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, sắp xếp xong, cô quay sang nhìn An Hổ Phách, hỏi: “Cậu cũng học khoa tiếng Anh à?”
Bàn tay An Hổ Phách chợt hoảng loạn, cô vội vàng gật đầu, vừa căng thẳng lại câu nệ nói: “Ừ, tớ học khoa tiếng Anh. Cậu cũng vậy à?”
Lam Anh gật đầu: “Ừm, Tớ cũng vậy. Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp rồi.”
Mặt An Hổ Phách đã hơi đỏ lên, cô gật đầu, gương mặt mỉm cười: “Ừ, chào cậu, tớ tên An Hổ Phách.”
Lam Anh đáp: “Tớ tên Lam Anh, chào cậu.”
An Hổ Phách xấu hổ cười, sau đó tiếp tục sắp xếp đồ của mình.
Lam Anh nhìn An Hổ Phách. Cô có gương mặt bầu bĩnh, thanh tú, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu. So với vẻ thon thả của Lam Anh, dáng người An Hổ Phách rõ ràng tròn trịa hơn một chút, hoàn toàn hài hòa với gương mặt tròn đó của cô.
Lam Anh hỏi: “Cậu đã đi nhận đồ dùng sinh hoạt chưa? Tớ chưa nhận, hay là hai chúng ta đi cùng nhau?” An Hổ Phách lập tức nói: “Được chứ, tớ còn chưa biết phải đi đâu nhận. Chúng ta cùng đi đi.”
Sau đó họ cùng đi nhận đồ, dọc đường đi hai người phải hỏi mới tìm thấy, sau khi nhận đồ xong lại cùng đi đến căng tin ăn cơm, sau đó mới cùng về phòng. Sau khi về mới thấy người trong phòng đều đã đông đủ, bởi vì chiếc giường còn lại cũng đã được xếp chăn ga gối lên rồi. Lam Anh và An Hổ Phách bắt đầu sắp xếp đồ của mình, sau đó cánh cửa phòng bị đẩy ra rồi hai cô gái xinh đẹp lần lượt bước vào. Lam Anh quay đầu lại, vừa liếc qua đã nhìn thấy Yển Đại Bảo, Ánh mắt cô nhìn chăm chú Yên Đại Bảo, sau đó chầm chậm di chuyển ánh mắt.
Mục tiêu đầu tiêu của Yến Đại Bảo là chạy thẳng đến chiếc tủ lạnh, cúi người lấy một hộp sữa chua ra uống. Khi Lam Anh thu dọn đồ thì nghe thấy cô gái còn lại có ý kiến với Yển Đại Bảo, nói cô đã dùng quá nhiều điện phải nộp thêm hai đồng tiền điện cho cô gái đó. Lam Anh hơi khựng lại, cô hơi lo lắng liếc nhìn cô gái đó, không biết mình có nên nhắc nhở cô gái đó một câu không. Yến Đại Bảo và cô gái đó tranh luận một hồi, cuối cùng Yến Đại Bảo thực sự móc hai đồng đưa cho cô gái đó, Lam Anh bỗng thấy buồn cười, cô gái Yến Đại Bảo ngốc nghếch hình như còn vừa đơn thuần vừa đáng yêu hơn cô tưởng. Người trong phòng đều đã đến đủ, căn phòng bỗng chốc náo nhiệt cả lên. Họ ríu rít trò chuyện, Lam Anh im lặng lắng nghe, chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng họ nói thôi cô cũng đã cảm thấy cuộc sống thật đẹp. “Tớ là Cung Ngộ, cung trong cung đình, ngộ trong Tôn Ngộ Không, các cậu có thể gọi tớ là Cung Ngủ, nghe thuận tại hơn nhiều!” Cô gái đó tươi cười nói. Lam Anh mở mắt ra liếc nhìn cô gái đó, mọi người bắt đầu thay nhau tự giới thiệu. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ là hai cô gái có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, họ ở chung với nhau khiến Lam Anh cảm thấy cuộc sống nhiều sắc màu đẹp đẽ hơn. Trong tất cả mọi người, Lam Anh là người yên tĩnh nhất, cô yên lặng nhìn mọi người dò xét, cô vẫn luôn quan sát Yển Đại Bảo, cô gái đáng yêu như vậy chính là đối tượng sau này cô phải bảo vệ và chăm sóc.
“Lam Anh! Lam Anh phòng 303! Bên ngoài có người tìm!”
Lam Anh nhìn người đứng ở cửa, vẻ mặt quỷ dị: “Tôi ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...