Cuối cùng thông báo trúng tuyển của đại học Thanh Thành cũng 3đến tay Lam Anh, cô nhìn một lượt những dòng chữ trên đó, cẩ2n thận ẩn lên ngực.
Tháng chín là mùa tựu trường, cô5 có thể đi nhập học rồi. Sự chờ đợi và rèn luyện suốt mười n4ăm trời của cô cuối cùng cũng có kết quả. Hai cô gái kia nhì0n thấy dáng vẻ của cô, cùng cười nói: “Lúc trước chúng tôi lấy được thông báo cũng kích động như vậy đấy, nhưng đáng tiếc chúng tôi không có được hai niềm vui cùng lúc như cô thôi.” Lam Anh nắm chặt tờ giấy thông báo trong tay, đây là hy vọng lớn nhất của cô suốt bao lâu nay, hôm nay cuối cùng nó cũng trở thành hiện thực rồi. Thứ bảy Lam Anh lại đi gặp bác sĩ tâm lý, nói cho ông ấy biết cuối cùng cô cũng nhận được thông báo trúng tuyển rồi. Bác sĩ rất vui vẻ: “Lần này cuối cùng Lam Anh cũng vui rồi.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu thấy rất vui.” Tuy không cười, nhưng có thực sự rất vui vẻ. “Đúng rồi.” Bác sĩ nói: “Bác có một thứ muốn đưa cho cháu.” Lam Anh tò mò, sau đó nhìn thấy bác sĩ lấy một chiếc hộp màu trắng từ trong ngăn tủ bên cạnh ra, bên ngoài hộp là hình một chiếc điện thoại rất đẹp. Ông tươi cười nói: “Tặng cho Lam Anh cái này.” Lam Anh lấy làm lạ nhìn ông: “Bác sĩ Thiệu, cháu không thể nhận cái này được.” Bác sĩ trợn tròn mắt nhìn cô: “Bác còn chưa nói hết. Đây là quà vợ bác bốc thăm trúng thưởng khi tham gia tiệc cuối năm ở công ty năm ngoái, vẫn để ở nhà không có ai dùng. Nhà bác ấy mà, bác và vợ cùng con gái đều có điện thoại rồi, con trai còn nhỏ chưa cho dùng điện thoại, bây giờ nó còn phải học. Cho nên chiếc điện thoại này cứ để không mãi, đúng lúc cháu lên đại học rồi mà. Cháu đừng chê cái điện thoại này không phải điện thoại xịn, đồ miễn phí mà, không thể yêu cầu nhiều được, cháu hiểu chứ?”
Lam Anh nhìn chằm chằm bác sĩ. Cô khẽ động cánh mối, dường như không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy khóe mắt đã hơi nóng.
Bác sĩ đẩy đến trước mặt cô, dáng vẻ như sắp tức giận: “Còn chê nữa à? Tuy bác không mất tiền mua, nhưng dù sao đây cũng là điện thoại mà! Cái này bác cũng không biết dùng đâu, ở đây có hướng dẫn sử dụng, cháu thông minh như vậy thì nghiên cứu thử xem...”
Một lúc sau Lam Anh mới gật đầu, nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Bác sĩ cười nói: “Từ sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, Lam Anh đã là một sinh viên đại học đàng hoàng rồi! Có một số thứ không thể thiếu được, những thứ như điện thoại thể nào cũng phải có, nhỡ ở trường học có chuyện gì, có một chiếc điện thoại cũng tiện liên hệ với bạn bè thầy cô. Cháu thì cần, nhà bác lại có thừa một cái, không cho cháu thì cho ai? Ai bảo chúng ta đã quen biết ba năm rồi chứ? Cháu nói đúng không nào?”
Lam Anh gật đầu: “Vâng.” Buổi tối Lam Anh cầm chiếc điện thoại về, trên đường đi cô xoa nó không biết bao nhiêu lần, vừa lo lắng lại thấp thỏm, chỉ sợ mình phụ lại lòng tốt của bác sĩ Thiệu. Lam Anh ngồi trước bàn học, nghiêm túc nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng chiếc điện thoại mới, trước tiên là sạc pin điện thoại cố định ngày mai sẽ đi làm một chiếc sim điện thoại. Cất chiếc hộp lại, ngước lên nhìn tờ giấy nhắn dán trên bàn, cô đưa tay lên sờ nó, trong đôi mắt vốn không có mấy cảm xúc đã nhen lên sự ấm áp.
Sau đó Lam Anh đứng dậy, đi ra ngoài bắt đầu huấn luyện cường độ cao.
Cô không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng đối với cô, rèn luyện liên tục dường như là chuyện không thể gián đoạn được. Cô sợ bản thân quên mất, đến khi cần dùng đến lại không có năng lực đó. Cô đi đến được như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, cô không thể để vì một phút nhất thời sơ ý mà xảy ra sai lầm được.
Có lẽ sức lan tỏa của Lam Anh quá lớn, đến nỗi khiến hai cô gái còn lại vốn đang ở trong phòng đọc sách nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra xem, rồi bất giác gia nhập vào hàng ngũ tập luyện. Phòng khách vốn dĩ đã lớn, lại thêm ba người sau khi bàn bạc đã chuyển những đồ lặt vặt xung quanh đi, rồi bày những dụng cụ tập luyện tốn diện tích ra chỗ khác, đã có một khoảng trống lớn ở giữa. Lam Anh đầu đầy mồ hôi nhìn trần nhà, nói: “Nếu ở đây có thêm một bao cát nữa thì tốt biết bao.” Một cô gái nói: “Để tôi sắp xếp, tiền chia đều.” Thể là ngày hôm sau họ tìm người móc một cái móc treo, ba người cùng đi đến nơi bán đồ tập luyện mua cát chuyên dụng về. Một người sống chung có sức lan tỏa sẽ khiến những người sống cùng duy trì được trạng thái tinh thần và thể lực tốt nhất. Ba cô gái vượt qua hàng ngàn khó khăn nên vô cùng trân trọng mỗi cơ hội đến đây, dốc toàn lực để bản thân mình càng thêm xuất sắc, chỉ sợ mình sẽ bị đào thảo, mất đi cơ hội như vậy chỉ vì sự sơ suất của mình. “Lam Anh, cô thật tốt số, có cơ hội cùng đi học với cô công chúa đó, nói không chừng còn được học chung một lớp nữa.” Một cô gái nói: “Nếu vậy cô sẽ có rất nhiều cơ hội mà bọn tôi không có.” Lam Anh không trả lời, nếu được như vậy đương nhiên là tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...