Công Tước

Rời khỏi trung tâm tư vấn tâm lý, Lam Anh không vội về ngay mà hưởng thụ mọi thứ ở xu3ng quanh.

Ánh nắng mặt trời, đám đông, những tòa nhà cao tầng và những âm th2anh hỗn tạp bên tai, dường như đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với những thứ nà5y. Lam Anh nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ tất cả mọi thứ trước mặt, dường như việ4c hít thở cũng trở nên thư thái hơn trước. Bước chân có in dấu trên đường thành phố 0này, cho dù gương mặt không nở nụ cười, nhưng ánh mắt đã đượm sự ấm áp. Tốt quá, sống như vậy thật tuyệt! Cô đi qua đường phố, xuyên qua vạch kẻ sang đường, đi qua cầu vượt... tất cả đều đẹp đẽ như thế. Đến tối cô mới trở về tòa nhà chung cư kia. Hai cô gái còn lại trong nhà đang nấu ăn. Khi vừa vào ở, ba người đã giao hẹn với nhau, để tiết kiệm chi phí sinh hoạt hàng ngày, họ sẽ dùng tiền sinh hoạt được phát để mua đồ về tự nấu ăn. Cách sống như vậy mỗi người họ đều thích ứng được, ba người ở cùng nhau, dường như rất ít có những mâu thuẫn nảy sinh vì ai đó không làm việc. Lam Anh xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống cùng một cô gái khác nhặt đậu. Cơm tối của ba người vừa đơn giản lại đầy đủ. Khi ăn cơm, một cô gái nói: “Tôi nằm mơ cũng mơ đến ngày này, may mà cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng rồi.” Cô gái nấu cơm chính lúc tôi nói: “Chúng ta là những người may mắn tồn tại. Rất khó tưởng tượng ra được cuộc sống của những cô bé còn chưa ra được khỏi đó sẽ như thế nào...”

“Trước khi ra khỏi đây, nghe nói có một đứa bé đã tự sát...”


Tay Lam Anh run rẩy. Cô gái đó nói tiếp: “Thật đáng tiếc, nghe nói đã huấn luyện tám năm rồi, đã sắp thành công rồi, chỉ thêm hai năm nữa thôi là cậu ta thành niên rồi, nói không chừng có thể ra ngoài được, đó là một người cực kỳ nỗ lực... Trước đây khi huấn luyện tôi đã từng gặp cậu bé đó...”

“Tôi cũng đã từng gặp, một đứa bé rất đáng thương. Chị gái bị người ta bắt nạt, được thả ra rồi, còn đang đợi cậu ta ở bên ngoài, vậy mà... Sao cậu ta lại không kiên trì thêm được chứ?”


Lam Anh nói: “Không còn nữa rồi.”

Hai người sửng sốt, “Cái gì?” Lam Anh không ngẩng đầu lên nói: “Chị gái cậu ta đã mất rồi.”

Bầu không khí bỗng trở nên trầm trọng. Lam Anh chậm rãi ăn đồ ăn, một lúc sau cô hỏi: “Hai cô có biết cậu bé đó tên là gì không?” Một cô gái ngẩng đầu lên liếc nhìn cô nói: “Cậu bé tên là Thời Chung, chị gái cậu ta lúc đó tên Thời Dao.” “Cô quen à?” Cô gái kia hỏi cô. Lam Anh lắc đầu: “Không quen.” Sau đó ba người không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cuối tháng bảy, Lam Anh nhận được điện thoại tổ chức gọi đến, nói là chủ nhiệm lớp đã gọi điện đến chỗ ở cũ của cô, Lam Anh đã có thông báo nhập học, là lứa đầu tiên nhận được thông báo sớm nhất. Lam Anh che mặt, thở phào một hơi thật dài, cuối cùng mọi chuyện đã được xác định rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui