Công Tước

Buổi huấn luyện buổi tối diễn ra như thường lệ. Đến đích xuống3 xe, Phó Thanh Ly nói qua về các hạng mục huấn luyện buổi tối2, bỗng nhiên hắn nói với Lam Anh: “Hôm nay số 7 không cần phả5i huấn luyện đêm.” Hắn đứng ở chỗ tối tăm, khi nói chuyện cũn4g không ai nhìn thấy được biểu cảm của hắn, giọng nói hắn tru0yền tới dường như không hề có gợn sóng cảm xúc nào.

Lam Anh mím môi đứng đó. Phó Thanh Ly nói với ba người còn lại: “Chuẩn bị, bắt đầu!” Hẳn bẩm đồng hồ, Lam Anh vẫn đứng đó. Phó Thanh Ly nói: “Sau này hủy hạng mục đi tuần đêm của em, bắt đầu từ hôm nay, tất cả việc huấn luyện của em đều do em tự hoàn thành.” Lam Anh: “Vâng thưa huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Lam Anh, khẽ cười nói: “Đừng có lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ tức giận vì tôi bất công với em như vậy. Không có mấy cô gái ra ngoài đường ban đêm để huấn luyện cường độ cao như em dâu. Nếu em không muốn trở thành kẻ lập dị thì điều chỉnh thời gian huấn luyện giống như mọi người khác.”

“Vâng thưa huấn luyện viên.”

Cô trả lời máy móc khiến Phó Thanh Ly lại bật cười, hắn hỏi: “Có luyến tiếc không?” Lam Anh mím môi, không biết phải trả lời thế nào, cho nên cô không lên tiếng.


Phó Thanh Ly vẫn cười: “Luyến tiếc tôi?”

Trong lòng Lam Anh thầm cười lạnh, luyến tiếc hắn ư? Hừ!

Phó Thanh Ly lại nói: “Có luyến tiếc cũng không còn cách nào khác, sau này chúng ta không phải gặp nhau nữa. Em còn phải thực hiện nhiệm vụ, còn tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi ở đây rồi.”


Nghe lời hắn nói, Lam Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, không cần gặp nữa là tốt nhất, cứ nhìn thấy hắn cô sẽ nghĩ đến cậu bé kia. Đối với cô, cậu thiếu niên đó chính là bị Phó Thanh Ly giết chết, cậu bé chết rồi, hắn còn gán cho cậu bé cái danh tự sát. Hắn vẫn cứ coi như không có chuyện gì cứ tiếp tục làm việc của mình, bỏ quên chuyện về cái chết của cậu thiếu niên kia. Phó Thanh Ly chậm rãi nhìn về phía trước, hắn nói: “Sau này đi ra ngoài phải nhớ cẩn thận. Bây giờ Tang Cung còn đang kiêng dè, nhưng sau khi em ra ngoài rồi thì khác.”

“Vâng thưa huấn luyện viên.” Sau đó hai người không nói gì nữa. Lam Anh không muốn dừng quá gần Phó Thanh Ly cho nên có vòng qua bên kia xe, trồng cây chuối bên cạnh xe. Chỗ ở mới cách đại học Thanh Thành không xa lắm, người sống ở đây đều là nam nữ trẻ tuổi độc thân. Ngày đầu tiên Lam Anh dọn đến đã nhìn thấy mấy cô gái từng gặp khi huấn luyện, Lam Anh biết rằng thì ra người ở đây đều là người của tổ chức. Điều này có nghĩa là mỗi người ở đây đều được bảo đáp bởi những nỗ lực của mình.

Xe của Phó Thanh Ly dừng trước cổng, hắn ngồi trong xe, mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín khuôn mặt hắn, hắn nói: “Lam Anh!” Lam Anh xách hai túi hành lý, sửng sốt. Cô từ từ quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt có chút chần chừ, dường như không ngờ hắn lại bỗng nhiên gọi tên mình như vậy. Phó Thanh Ly cười một tiếng, nói: “Tạm biệt.”

Lam Anh từ từ quay người lại, đối mặt với Phó Thanh Ly, im lặng nhìn hắn.

Phó Thanh Ly quay đi khởi động xe, nhanh chóng lái xe đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui