Lam Anh chậm rãi đứng dậy, cởi từng 3lớp quần áo dày ra. Đứng dưới vòi h2oa sen, cô hơi ngửa đầu lên, để mặc5 cho nước xối vào người mình.
Một lúc lâu sau, cô tắt van nước0, xoay người kéo khăn tắm, chậm rãi lau tóc. Rời khỏi làn nước nóng, khí lạnh xung quanh ập tới, Lam Anh lau tóc rồi cầm đồ tắm treo sau cánh cửa mặc lên người. Lúc Lam Anh mở cửa đi ra, Phó Thanh Ly vẫn đứng ở ngoài, rèm cửa bên ngoài đã được buông xuống, dù đang là buổi trưa nhưng trong phòng lại tối tăm u ám. Hắn đứng trước mặt cô, Lam Anh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình. Phó Thanh Ly giơ bàn tay lạnh lẽo ra chạm vào mặt Lam Anh, cô vẫn đứng đó bất động. Hắn nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ cậu ta lại ngã xuống.” Khi hắn nói câu này, dường như đang nói chuyện không liên quan đến minh, chẳng qua chỉ là một câu trần thuật mà thôi. Phó Thanh Ly ốm Lam Anh cùng ngồi xuống ghế sofa. Trong bóng tối, hắn ôm chặt cô trong lòng, cúi đầu từ cằm lên trán cô, sau đó không nói gì nữa.
Trong phòng đã bật máy sưởi nền Lam Anh chỉ mặc đồ ngủ cũng không thấy lạnh, người cô cứng đờ như khúc gỗ, tay Phó Thanh Ly sờ vào trong áo ngủ của cô, cô cũng không có phản ứng gì. Mối Phó Thanh Ly hôn dọc từ má xuống đến xương quai xanh của Lam Anh thì dừng lại, hắn nói: “Làm em phải sợ hãi là lỗi của tôi.”
Ánh mắt Lam Anh tối đi, một mạng người đối với con người này có nghĩa là gì? Một con chó hoang hay một con mèo hoang đi qua đường? Chết rồi thì thôi, hoàn toàn không cần phải để ý đến.
Lần đầu tiên Lam Anh biết rằng, thì ra có người hoàn toàn không có trái tim.
Phản ứng bản năng của cơ thể khiến Lam Anh cứ rùng mình mãi, cô không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Cơ thể của cô cứ run cầm cập không khống chế được, giống như một người không có gì che chắn trước cơn gió đông lạnh.
Nghĩ đến cậu thiếu niên kiên trung, tướng mạo tuấn tú xuất sắc nhưng bị rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đó, Lam Anh há miệng ra, khóe mắt đã hơi nóng lên. Nếu lúc đó sức mạnh của cô lớn hơn một chút, cô dùng sức hơn một chút nữa thôi thì chắc chắn có thể kéo cậu ta lên, nhưng mà không được, thể lực của cô đã đến cực hạn, cô không có đồ ăn bù lại, trạng thái toàn bộ cơ thể cô đều đã ở thời điểm sa sút nhất.
Phó Thanh Ly nói: “Đừng trốn tránh, sau này cũng thế. Em đã thành công rồi, sau này chỉ cần chờ đợi là được, hiểu chưa? Sau lần kiểm tra cuối cùng thì không cần lo lắng gì nữa, còn phía Tang Cung, tôi sẽ giải quyết... Tôi cho người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, em ăn chút đi rồi đi ngủ.”
Sau đó hắn đứng dậy, cầm quần áo huấn luyện Lam Anh cởi để trong nhà vệ sinh đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên, giống như một tín hiệu, Lam Anh bỗng có năng lực để hoạt động. Lam Anh chậm rãi khom người lại, ôm đầu gối. Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa. “Số 7, tôi mang đồ ăn đến cho cô.” Giọng một cô gái vang lên. Lam Anh đứng dậy mở cửa. “Đồ ăn của cô. Huấn luyện viên bảo tôi chuẩn bị cho cô.” Lam Anh nhìn cô gái đó nói: “Vào đi.”
Cô gái định đi, Lam Anh nói: “Tôi ăn không hết, cố ăn một nửa rồi đi.”
Cô gái liếc nhìn Lam Anh, sau đó ngồi xuống thật, ăn một nửa rồi hỏi: “Tôi đã đi được chưa?”
Lam Anh gật đầu: “Cô đi đi.”
Cô còn dám tin ai nữa chứ? Cô không dám tin tưởng bất cứ ai nữa cả.
Đến chiều có tin truyền đến, một học viên không chịu đựng được áp lực huấn luyện cuối cùng, đã tự ý trèo lên vách núi tự sát, thi thể đã được nhân viên cứu hộ kéo lên. Sinh mạng của một thiếu niên đã kết thúc tại đó. Khi Lam Anh nhận được tin thì cô đã không còn cảm giác gì nữa, khi không giữ được cậu ta, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Một ngày liền Lam Anh không đi ra ngoài, cô ngủ li bì trong phòng. Ngày thứ ba sau đợt thử thách cuối cùng, Lam Anh được yêu cầu đi kiểm tra sức khỏe. Ở bệnh viện cô gặp Bán Bạch, hai người chỉ liếc nhìn nhau mà không nói gì. Buổi trưa ngày kết thúc đợt kiểm tra sức khỏe, Phi Hồng ung dung lau sạch mỡ bò trên miếng bánh mì, không thèm ngước mắt lên mỉm nói: “Nhiệm vụ cuối cùng của số 7 đã có kết quả rồi. Nhiệm vụ nằm ở trong thư, lát nữa tự em xem đi.”
Lam Anh đáp: “Vâng thưa huấn luyện viên.”
Phi Hồng cắn một miếng bánh mì, cười nói: “Có một chuyện rất đáng mừng là Lam Anh đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong tổ chức. Lam Anh có thể rời khỏi căn phòng này, chuyển ra ngoài. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em phải thi đỗ Đại học Thanh Thành.”
Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía Lam Anh, đôi mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ. Gương mặt Lam Anh vẫn không có biểu cảm gì, “Vâng, thưa huấn luyện viên.”
Sau khi ăn cơm xong, Lam Anh mở bức thư ra, nội dung trong thư là: Khoa tiếng Anh đại học Thanh Thành, Đó là mục tiêu cuối cùng của cô. Cô không biết tình hình bên phía Tang Cung thể nào, dù sao cũng không có ai tìm cô gây rắc rối, có lẽ là tất cả bọn họ đều đã từ bỏ rồi chăng? Lam Anh chỉ có thể nghĩ như vậy, nhưng phải thừa nhận rằng trong lòng cô vẫn vui mừng, hoặc là Phó Thanh Ly đã tặng những cô gái khác cho Tang Cung, cho nên cô đã được tự do rồi. Lam Anh bắt đầu điên cuồng học tiếng Anh, đồng thời cũng ôn tập tài liệu thi đại học. Sau đợt kiểm tra sức khỏe Lam Anh lại đi gặp bác sĩ tâm lý, sau đó lại đến hiệu sách mua rất nhiều sách ôn thi đại học về làm. Mức độ tập trung của Lam Anh cao hơn người khác, cho nên trong học tập hay huấn luyện cũng đều dễ dàng có thành tích nổi bật hơn. Một cô gái khác lần nào thấy Lam Anh ôm một đống sách ôn thi cũng đều nói: “Số 7, cô đừng lo lắng, thành tích của tôi như vậy cũng thi được vào đại học Thanh Thành, cô đương nhiên là không thành vấn đề rồi.” Nhưng Lam Anh mặc kệ, cổ cần tập trung một trăm phần trăm dốc sức vào ôn tập.
Sau sự việc lần đỏ Phó Thanh Ly rất ít khi xuất hiện trước mặt Lam Anh. Không nhìn thấy hắn sẽ khiến lòng Lam Anh bình yên hơn, nhìn thấy hắn Lam Anh sẽ nghĩ đến chuyện cậu thiếu niên vô tội phải chết thảm nơi vách núi kia. Cô không quên được ánh mắt cuối cùng của cậu thiếu niên đó, cũng không thể quên được biểu cảm của cậu ta khi nói cô giống chị cậu ta.
Mỗi tối huấn luyện Phó Thanh Ly không có yêu cầu gì với Lam Anh mà dồn sự tập trung lên ba người còn lại, nhưng Lam Anh vẫn có yêu cầu với bản thân. Mỗi hạng mục huấn luyện và mỗi đợt kiểm tra cô đều làm tốt nhất, không hề bởi vì tình trạng hiện tại mà nơi lỏng. Từ trước đến giờ, chưa có học viên nào đã vượt qua kỳ kiểm tra cuối cùng mà vẫn giữ được trạng thái luyện tập như cô.
Phó Thanh Ly bấm đồng hồ trong tay, Lam Anh chạy về phía hắn, tiện tay nhổ lá cờ đỏ lên, cầm một chai nước vặn ra, vặn được một nửa cô chợt dừng lại, sau đó đặt về chỗ cũ.
Ánh mắt sắc bén của Phó Thanh Lý nhìn quét qua Lam Anh, chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn về phía trước.
Lam Anh đã từ từ chạy bước nhỏ quanh sân, sau khi nghỉ ngơi, cô mở cửa xe ra, ngồi vào bên trong. Cô không nhắm mắt dưỡng thần, không ngồi không ở đó, mà đeo tai nghe lên, bắt đầu luyện nghe tiếng Anh.
Đối với Lam Anh, mỗi phút đều vô cùng quý báu. Nếu nhắm mắt dưỡng thần không khiến cô thấy an toàn thì học tập chính là cách khiến cô thấy an tâm hơn.
Lại một ngày huấn luyện nữa kết thúc, xe đã dừng lại trước cổng, họ xuống xe, Phó Thanh Ly lái xe rời đi. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Tang Cung cũng không xuất hiện trước mặt Lam Anh. Thỉnh thoảng trong lúc huấn luyện, cố nhìn thấy hắn đứng trong hàng rào thép gai, nhưng không ăn nói dơ bẩn như trước kia nữa. Chớp mắt kỳ nghỉ đã trôi qua, đối với Lam Anh có được nghỉ hay không đều không quan trọng, dù sao thì cuộc sống của cô đơn điệu nhưng cũng phong phú, luôn đan xen giữa học tập và huấn luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...