Dòng suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên khiến cho hắn quên mất thời gian
Cô ta mở nắp ra, tranh thủ2 lúc còn nóng đưa cho Phó Thanh Ly.
Giờ này cô cũng đang ăn nhỉ? Hoặc có lẽ, cô gái không chị5u thua cuộc đó, thật ra không cho mình thời gian để thở, mà quyết tâm vượt qua hết những ải mà cô cho rằng dễ dàng nhất một lượt, sau đó nghỉ n4gơi, rồi mới tiến đến ải tiếp theo
Tử Sa mím môi, nói: “Vì tôi sợ huấn luyện viên đưa người khác đi...”
“Anh sẽ đưa tôi rời khỏi đây phải không?”
Tử Sa biết, chỉ dựa vào sức lực của bản thân, cô ta không thể rời khỏi đây, nên cô ta chỉ có thể đặt hi vọng vào Phó Thanh Ly.
Phó Thanh Ly: “Ừ.” Ánh mắt Tử Sa lập tức sáng lên: “Cảm ơn huấn luyện viên!” “Nhưng mà...” Hắn nói tiếp: “Điều kiện là sau khi số 7 vượt qua được kỳ sát hạch sau cùng
Nếu cô ấy không vượt qua được thì người tôi đưa đi là cô ấy, nếu cô ấy vượt qua được thì tôi sẽ đưa em đi
Đó là lời hứa ban đầu của tôi.”
Tử Sa lập tức sững sờ: “Số 7
Quả nhiên.” Phó Thanh Ly: “Quả nhiên cái gì?” “Huấn luyện viên, sau khi anh đưa tôi ra ngoài, anh có lấy tôi không? Tất cả những cô gái được huấn luyện viên đưa đi đều sẽ kết hôn với huấn luyện viên, sau đó sống cùng nhau...” Phó Thanh Ly đột nhiên cười một tiếng, nói: “Tử Sa, dừng ngốc nghếch.” Tử Sa sững sờ: “Nhưng mà..
anh nói anh thích tôi..
anh đưa tôi đi nhưng không kết hôn với tôi sao?” “Tôi nói tôi thích em lúc nào vậy, sao tôi lại không nhớ?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô ta: “Em phải nhớ những lời đàn ông nói lúc trên giường, tuyệt đối không nên tin, sau này cũng vậy.” Vừa nói, hắn vừa nhéo mặt cô ta một cái
Tử Sa sững sờ nhìn hắn, cô ta hỏi: “Huấn luyện viên, anh thích số 7 có đúng không? Thật ra anh..
muốn kết hôn với cô ta, có đúng không?” Bàn tay đang gắp thức ăn của Phó Thanh Ly lập tức ngừng lại, hắn duy trì trạng thái đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, trông rất căng thẳng và nghiêm nghị
Hắn lạnh lùng nói: “Mấy lời như vậy, ở chỗ như thế này, vĩnh viễn cũng đừng nói ra.” Cơ thể Tử Sa hơi run lên, cô ta lắp bắp nói: “Nhưng..
nhưng tôi quan tâm..
tôi sợ, tôi sợ anh không cần tôi..
tôi sợ anh chọn số 7 mà không cần tôi...” Phó Thanh Ly đột nhiên mỉm cười vô cùng giả tạo: “Bất luận tôi lựa chọn ai thì em sợ có ích gì?” Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cô ta cảm thấy mình như rơi xuống đáy vực, khóe mắt cô ta vẫn còn nước mắt, giống như một con thú nhỏ sắp chết
Cô ta run run khóe môi nói: “Nhưng..
nhưng tôi vì yêu anh nên mới từ bỏ..” Phó Thanh Ly bật cười: “Tử Sa, vì em không chịu được khổ nên mới lựa chọn từ bỏ
Em không phải là người vĩ đại như em đã nói đâu, cũng chẳng hề cao thượng như em đã nghĩ” Hắn buông đũa trên tay xuống, đóng cặp lồng giữ nhiệt lại để xuống chân, nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa em ra ngoài.” Nước mắt của Tử Sa lại rơi xuống, cô ta nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly: “Huấn luyện viên..
tôi thật sự yêu anh...” Phó Thanh Ly vươn vai một cái thật thoải mái, hắn nằm ngửa ra ghế xe: “Vậy sao? Ra khỏi chỗ này, lời đó đừng nhắc lại nữa
Sáng sớm Tang Cung còn bảo với tôi là cần em để thử cảm giác mới, em đoán xem tôi trả lời thế nào?” Sắc mặt của Tử Sa lập tức trắng bệch như tờ giấy, giọng nói của cô ta cũng run lẩy bẩy: “Huấn luyện viên...” Phó Thanh Ly nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô ta, nói: “Tôi không đồng ý.”
Tử Sa lập tức hết khóc mà chuyển sang cười
Cô ta cúi đầu, lau nước mắt, dè dặt nói: “Huấn luyện viên đã rất lâu không đến tìm tôi..
có phải huấn luyện viên có người khác rồi không?” Phó Thanh Ly hơi nghiêng đầu nhìn cô ta, mỉm cười: “Sao có thể: Số 7 phải tham gia đợt sát hạch sau cùng, tôi bận đến mức không còn phân biệt được nam nữ có gì khác nhau.” Tử Sa lại bật cười, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, cô ta dựa vào sát người hắn, nói: “Huấn luyện viên có muốn tôi không?” Cô ta cắn môi dưới, nói: “Bây giờ không cần phải luyện tập...” Phó Thanh Ly mỉm cười: “Chỗ này liệu có phát huy hết công sức được không?” Tử Sa nhìn hắn một cái, sau đó cô ta chậm rãi sờ xuống vị trí bên dưới, cô ta nói: “Tôi có thể khiến huấn luyện viên thoải mái.” Phó Thanh Ly rũ mắt nhìn cô ta, khóe môi nở một cười, hắn nói: “Ừ.”
Tử Sa nắm lấy quần hắn, đang định kéo ra thì Phó Thanh Ly đột nhiên đẩy cô ta ra: “Thôi
Em đi về đi.” Về mặt của Tử Sa lập tức cứng đờ, cô ta hỏi: “Huấn luyện viên không thích tôi nữa sao?” Phó Thanh Ly: “Tôi nói rồi, đây không phải là chỗ thích hợp.” Nước mắt của Tử Sa lại tuôn trào, cô ta nói: “Huấn luyện viên không cần lừa tôi, không phải vì chỗ không thích hợp, mà là không đúng người.” Nói xong, cô ta bật khóc, cầm cặp lồng giữ nhiệt lên, đẩy cửa xe ra khóc lóc bỏ đi
Phó Thanh Ly nằm ngửa trên ghế sau không cử động
Thần trí hẳn mơ màng, trong ánh mắt không hề có chút áy náy vì vừa làm cho một cô gái đau lòng mà bỏ đi
Hắn nhìn sang chỗ cổng ra đã bị cơn mưa tuyết làm mơ hổ
Hắn biết người mà hắn muốn là một cô gái với hình ảnh khác, xinh đẹp, hấp dẫn, mạnh mẽ, cố chấp, thu hút ánh nhìn hơn bất kỳ cô gái nào trên đời
Một giờ chiều, có lẽ cô đang nghỉ ngơi
Phó Thanh Ly tính toán thời gian và phán đoán tiến độ lộ trình của Lam Anh
Thứ duy nhất hắn không thể tính toán được chính là việc liệu cô có tiếp tục tiến về phía trước vì thể lực dần cạn kiệt không
Đặc biệt là hiện tại trời đang đổ mưa kèm với tuyết rơi, cô nhất định sẽ muốn hoàn thành nhiệm vụ trong lúc trời sáng, vì ban đêm rất lạnh, cô cần phải giữ thể lực và độ ẩm của cơ thể.
Đến tối Tử Sa lại mang thức ăn đến cho hắn, lần này cô ta không nói lời nào, vẻ mặt trông rất thờ ơ, hắn ăn xong thì cô ta thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi.
Phó Thanh Ly rõ ràng không hề quan tâm đến Tử Sa, đối với hắn hiện giờ không có gì quan trọng hơn cô gái đang tham gia đợt sát hạch kia
Bây giờ cô đã đi đến đâu rồi? Hoàn thành được mấy nội dung rồi? Đến lúc này Phó Thanh Ly đã hoàn toàn không biết nên phán đoán như thế nào
Trời tối rất nhanh, trong xe mở điều hòa nên hắn không lạnh
Hắn hạ cửa sổ xe xuống, thời tiết lạnh như vậy mà mưa càng lúc càng to
Thời tiết khắc nghiệt này sẽ tăng thêm độ khó cho các nhiệm vụ, cô gái đó vẫn ổn chứ?
đằng xa có tiếng dã thú gào thét, gần đó có vô số động vật nhỏ không rõ tên liên tục chạy qua.
Đồng hồ báo thức đột nhiên reo lên, Phó Thanh Ly mở trừng mắt, hắn lập tức nhìn sang đồng hồ, thời gian hai mươi bốn giờ chỉ còn lại hai tiếng, hiện tại vẫn chưa có ai đi ra.