Một khi hít phải không khí lạnh, cơ thể sẽ thay đổi khiến em không cầm cự được đến cuối cùng
Đây là một trong những cách để giữ cho phần đầu 3không bị đau khi lặn lội trong không khí lạnh lẽo
Có người dù mang theo cũng không có tác dụng nhưng nó lại rất có ích với thể chất của em<2br>
Trong lúc huấn luyện vào buổi tối cũng có thể dùng cách này.”
Cột xong, hẳn lại lấy ra chiếc khăn thứ hai quấn lên mặt cô, nói: “Đây 5cũng là cách tự bảo vệ bản thân, đặc biệt là vào những ngày mùa đông...”
Hắn mạnh tay, cột hơi chặt, khiến cho mặt Lam Anh có cả vết hằn
Khi hắn quay mặt lại mới nhìn thấy, hắn liền cười khẽ một tiếng: “Tôi cột chặt mà em cũng không biết nói một tiếng à?” Sau đó hắn lại tháo ra, 0thả lỏng ra một chút rồi cột lại.
Hắn tiện tay đưa kính chắn gió cho Lam Anh: “Khi em đi trên đường có thể đeo cái này, một khi mục tiêu xuất hiện thì em phải tùy cơ ứng biến, vì mép của thứ đồ này sẽ tạo thành chướng ngại cho tầm nhìn của em.” Lam Anh đeo vào, cô lập tức cảm thấy mình và Phó Thanh Ly giống hệt nhau.
Tiếp đó, Phó Thanh Ly lại cảm hai túi đồ đi đến
Một chiếc túi đựng đồ cần thiết trong quá trình sát hạch, còn một chiếc túi là đồ ăn trong vòng hai mươi tư giờ
Phó Thanh Ly còn chu đáo dặn dò Lam Anh kiểm tra kĩ để trong túi và bảo cô chú ý sắp xếp đồ đạc sao cho dễ tìm nhất để tiết kiệm thời gian.
“Bây giờ chúng ta đang đứng ở cửa vào chỗ này, một lát nữa sẽ phải đi vòng qua gò đất, chính là nội dung sát hạch tiếp theo.” Phó Thanh Ly vừa nhìn thời gian vừa nói: “Tất cả các nội dung của đợt sát hạch sau cùng, xem như em đã học qua hết, có những nội dung sẽ giống y hệt, có những nội dung sẽ thay đổi một số chi tiết
Khi thực hiện em sẽ cảm thấy rất quen thuộc, cái khó duy nhất chính là vấn đề điều chỉnh sức lực của bản thân mình như thế nào, vì vậy học cách nghỉ ngơi là một chuyện rất quan trọng.”
“Vâng, huấn luyện viên.” Nói xong, cô nhớ lại lúc nãy Phó Thanh Ly nói cô là người máy và người gỗ, cô cử động cơ thể, nhất thời không biết nên làm thế nào
Phó Thanh Ly lại mỉm cười: “Chuẩn bị..
Xuất phát!”
Đợi Lam Anh kiểm tra xong xuôi, Phó Thanh Ly nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ là 6 giờ 42 phút, đến 7 giờ thì chúng ta bắt đầu.” Lam Anh nhanh chóng đeo túi đổ lên người
“Trước khi xuất phát, chúng ta sẽ thăm dò đường đi một chút.” Phó Thanh Ly lấy ra một tờ giấy, nói: “Đây là lộ trình của chúng ta trong vòng hai mươi tư giờ tới.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly mỉm cười: “Em là người máy hay là người gỗ thế? Ngày nào cũng chỉ biết nói mỗi câu đó.”
Lam Anh trầm ngâm, nhất thời không biết nên nói gì
Trên tờ giấy là bản đồ được vẽ bằng tay, bên trên đánh dấu những cửa ải mà bọn họ phải vượt qua và địa hình đại khái của khu vực này
Dù không ưa gì Phó Thanh Ly nhưng Lam Anh phải công nhận hắn thực sự là một huấn luyện viên giỏi.
Khi thực hiện em sẽ cảm thấy rất quen thuộc, cái khó duy nhất chính là vấn đề điều chỉnh sức lực của bản thân mình như thế nào, vì vậy học cách nghỉ ngơi là một chuyện rất quan trọng.”
“Vâng, huấn luyện viên.” Nói xong, cô nhớ lại lúc nãy Phó Thanh Ly nói cô là người máy và người gỗ, cô cử động cơ thể, nhất thời không biết nên làm thế nào
Phó Thanh Ly lại mỉm cười: “Chuẩn bị..
Xuất phát!”
Lam Anh nhanh chóng chạy đến cổng vào, Phó Thanh Ly chạy theo phía sau cách cổ không xa
Trong đợt kiểm tra mỗi động tác của cô đều rất nhanh, hắn thì đang tiến hành đánh giá, từ đầu đến cuối đều không nói gì, mãi cho đến khi thông qua nội dung thứ nhất, hắn mới chấm điểm trên đường: “Chậm hơn thời gian tôi dự kiến bảy phút
Đây là cửa ải đơn giản nhất, em đã lãng phí quá nhiều thời gian Điều này có nghĩa là em phải vượt qua ải thứ hai nhanh hon.”
“Vâng, huấn luyện viên!”
Cố tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất để tới nội dung sát hạch thứ hai.
Phó Thanh Ly vẫn theo sát ở phía sau, hắn giữ tốc độ và khoảng cách cực kỳ chuẩn, giống như một chiếc máy ghi chép, có thể tiếp cận cô trong mọi tình huống nhưng không gây trở ngại cho cô
Sau khi vượt qua ải thứ ba thì cũng đã gần trưa, Phó Thanh Ly nói: “Trước khi đến ải thứ ba thì hãy ăn uống và nghỉ ngơi
Trước buổi chiều, em bắt buộc phải hoàn thành toàn bộ bốn ải, hoàn thành được nằm ải là tốt nhất, vì nội dung sau cùng sẽ là thời gian vào buổi tối, lúc đó tốc độ hay là hiệu quả tầm nhìn đều bị giảm xuống.” Hắn vừa dứt lời, Lam Anh đột nhiên nói: “Ai thứ tư!” Phó Thanh Ly híp mắt: “Bây giờ?” “Vâng, huấn luyện viên.” Cô nói, thời gian ban ngày có hiệu quả như vậy, tại sao không phấn chấn tinh thần mà xông đến ải sau cùng? Phó Thanh Ly: “Em phải giữ sức của mình để sau buổi chiều vẫn có thể mạnh mẽ như vậy.”
Lam Anh: “Tôi có thể.”
Phó Thanh Ly: “Thử đi.”
Vào lúc mười hai giờ trưa, Lam Anh đã hoàn thành vi thứ tư, trán cô toàn là mồ hôi
cô tháo kính chắn gió và khăn quấn trên mặt, thở từng hơi nặng nhọc
Cô vô thức muốn tìm nước uống, nhưng lại phát hiện nguồn thức ăn trên người có hạn.
Phó Thanh Ly: “Em có thể uống nước, nhưng nước cũng có hạn
Vì vậy, nếu em muốn uống nước thoải mái thì phải tự đi tìm nguồn nước trong môi trường xung quanh mình.”
Lam Anh gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Cô lấy thức ăn từ trong túi ra phân chia, bắt đầu ăn bữa ăn đầu tiên ở đây
“Khi phân chia thức ăn, dù mọi việc đều thuận lợi cũng không nên ăn hết trong một lần
Vì không ai biết được lúc em bước ra khỏi cửa, liệu còn chuyện gì xảy ra hay không.” Lam Anh đáp một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ăn
Ở nơi hoang vu rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ mỗi người ngồi ăn một bên
Phó Thanh Ly kéo khăn bịt mặt xuống, ngẩng đầu uống nước, uống xong thì hắn nhíu mày, để bình nước vào lại trong túi, sau đó lại kéo khăn, nói: “Bây giờ, em có thể lựa chọn ngồi lại nghỉ ngơi hoặc là đi tiếp.” Lam Anh đứng dậy rất nhanh chóng, nói: “Đi tiếp.”
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, cô không thể lãng phí thời gian mà nghỉ ngơi, chỉ cần vượt qua lần sát hạch này, cô sẽ dùng hết tất cả thời gian để nghỉ ngơi
Phó Thanh Ly gật đầu: “Ừ.” Lam Anh lại tiếp tục tiến đến ải tiếp theo
Hai mươi bốn giờ, ngắn ngủi nhưng cũng dài đằng đẵng, bất tri bất giác cứ thế mà qua đi
Đến lúc trời tối, Lam Anh đi tới chỗ căn phòng có quả bóng, Phó Thanh Ly đóng vai người ngăn cản cô hành động
Lam Anh cũng muốn mượn cơ hội này để xem xem cô và Phó Thanh Ly rốt cuộc cách nhau bao xa
Phó Thanh Ly cảm thấy sau khi bước vào quả bóng, Lam Anh ra tay rất mạnh mẽ, không chút nương tay
Hắn thậm chí còn nghi ngờ liệu cô gái trước mặt có muốn nhân cơ hội này để lấy mạng hắn hay không
Từ lúc quả bóng rung lắc mạnh nhất cho đến khi dừng lại, cổ tay của Lam Anh đều bị Phó Thanh Ly giữ chặt, hắn nói: “Hết giờ!” Lam Anh chán nản, nhưng cũng không thất vọng
Phó Thanh Ly nhìn cánh tay cô, sau đó buông ra, nói: “Em sẽ vượt qua được.”
Lam Anh mím môi, Phó Thanh Ly an ủi cô: “Người trong quả bóng đều là người đã thông qua đợt sát hạch, thông qua đợt sát hạch không có nghĩa là khả năng chiến đấu của người đó rất cao
Vì người ở trong quả bóng đa phần đều không bán mạng, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là thành viên hỗ trợ, lỡ bị thương thì không có lợi chút nào, cho nên em không cần phải lo lắng
Bây giờ muốn nghỉ ngơi hay là tiếp tục?”
Lam Anh lấy bản đồ mà Phó Thanh Ly vẽ ra, mở ra nghiêm túc xem lại lần nữa, nói: “Vẫn còn hai ải
Tôi có thể hoàn thành một loạt được không?”
“Đó là quyết định của em, tôi chỉ đưa ra ý kiến cho em thôi
Nếu cơ thể em cho phép, đương nhiên không thành vấn đề.” Lam Anh trả lời một tiếng rồi ngồi xuống bổ sung năng lượng, sau đó xuất phát
Đến bốn giờ sáng, cô và Phó Thanh Ly trở lại chỗ xe đậu trước đó
Lúc này, Lam Anh đã kiệt sức, cô tiện tay tháo khăn che mặt xuống, vừa dùng khăn để lau mặt, vừa thở hồng hộc, sau cùng thì ngồi mệt phờ trên ghế
Phó Thanh Ly lái xe đưa cô trở về nhà.
Lam Anh mở cửa nhà, đi vào phòng
Sau khi tắm rửa xong, cô ngủ thẳng một mạch đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh.