Bản thân hắn cũng bước ra từ những hạng mục trong kỳ sát hạch cuối cùng nên hắn nắm rất rõ các nhiệm vụ của từng hạng mục bên
trong
“N3ội dung trong rừng chỉ là một phần nhỏ
Cả quá trình sát hạch đều đã được vạch sẵn, thời gian là hai mươi bốn giờ
Trước khi xuất phát 2người tham gia sát hạch sẽ được cung cấp lương thực trong một ngày, nếu không đủ thì phải tự mình nghĩ cách” Trước mặt Phó Thanh Ly bày một tấm bản đ5ồ đơn giản, bên trên có các vị trí quan trọng được đánh dấu bằng bút đỏ: “Ba vị trí này là chỗ có tỉ lệ thất bại cao nhất trong đợt sát hạch
4Theo tình huống thông thường, chỉ cần vượt qua ba nội dung này thì việc vượt qua đợt sát hạch không còn vấn đề gì, đương nhiên cũng có người vì lơ là0 mà trượt ở những nội dung đơn giản, tôi tin rằng em sẽ không mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn đó.”
Hắn cầm bút, chỉ vào bản đồ dưới ánh đèn âm u: “Bản đồ chi tiết của đợt sát hạch sau cùng đến giờ vẫn chưa được công bố, nên tôi không thể cho em biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng biết sơ tình hình đại khái thế này, đương nhiên sẽ tốt hơn là không biết gì.”
“Vâng, huấn luyện viên.” “Ngoài ra, việc phân chia thức ăn cũng là kỹ thuật
Nếu em không thể phân chia thức ăn để sử dụng cho hợp lý thì em không thể cầm cự đến cuối cùng
Cô đổ hết thức ăn bên trong ra, kiểm tra sơ qua nội dung giới thiệu ghi trên từng loại đồ ăn, dựa trên độ nóng trung bình trong thành phần thức ăn để chia thành các loại khác nhau
“Bản đồ em cứ cầm về mà xem, không chính xác nhưng lại khải là vậy.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
“Thể lực của em đã được huấn luyện đến giới hạn, khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày em phải duy trì trạng thái khỏe mạnh, không được vận động quá sức, tiêu hao nhiều sức lực không hề có lợi cho em
Thức ăn giữ nguyên như ban đầu, không cần phải tăng thêm hay giảm bớt đi
Hơn nữa trong tình huống thông thường, khi tổ chức phân chia thức ăn thì đã tiến hành nghiên cứu kĩ lưỡng nan nhất định sẽ vừa đủ.” Hắn vừa nói vừa ném tấm bản đồ sang một bên, lấy một túi thức ăn trong hộp bên cạnh ra.
Lam Anh nhìn tủi thức ăn đó, trầm ngâm.
Phó Thanh Ly đưa thức ăn đến trước mặt cô: “Hãy phân chia chỗ thức ăn cần thiết trong vòng hai mươi tư giờ theo suy nghĩ của em
Nhớ kĩ, em phải tự tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu không tìm đúng chỗ thì có lẽ em sẽ bị chạy lòng vòng đến lúc trời sáng.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
“Bản đồ em cứ cầm về mà xem, không chính xác nhưng lại khải là vậy.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
“Thể lực của em đã được huấn luyện đến giới hạn, khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày em phải duy trì trạng thái khỏe mạnh, không được vận động quá sức, tiêu hao nhiều sức lực không hề có lợi cho em
Thức ăn giữ nguyên như ban đầu, không cần phải tăng thêm hay giảm bớt đi
Bắt đầu từ ngày mai, em quay trở lại luyện tập cùng những người khác, luyện tập hằng ngày giúp cho em giảm được những phiền phức nhỏ trong đợt sát hạch sau cùng.” “Vâng, huấn luyện viên.”
“Hôm nay đến đây là xong, kết thúc.” Lam Anh chậm chạp thu dọn đồ đạc, để thức ăn và bản đồ chung với nhau, đi theo hắn trở lên xe
Phó Thanh Ly đưa cô về nhà
Trên đường đi, hắn nói: “Tang Cung sẽ không xuất hiện trước đợt sát hạch sau cùng, nhưng em cũng không được lơ là
Người đó không đáng tin.” “Vâng, huấn luyện viên.” Xe chạy đến trước nhà, cô xuống xe, Phó Thanh Ly lái xe rời khỏi
Lam Anh đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới xoay người đi vào phòng
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy, cô mở bản đổ ra nghiêm túc xem, đó là bản đồ cho Phó Thanh Ly vẽ bằng tay.
Cổ nhìn bản đồ, cảm thấy rất khâm phục Phó Thanh Ly, chỉ là một đợt sát hạch sau cùng mà hắn có thể vẽ ra một bản đồ khái quát
Để đề phòng người ta gian lận, tổ chức đã không cung cấp nội dung sát hạch sau cùng, thứ duy nhất mà học viên biết được dĩ nhiên là nội dung từ người huấn luyện viên từng vượt qua được đợt sát hạch đó.
Trong trường, thầy Lý tuyên bố về đợt thi thử cuối cùng trong học kỳ này: “Mọi người hãy vực dậy tinh thần, không được lười biếng, không được lơ là, thời gian của các em không đủ đâu!” Lam Anh ngồi bên dưới, chỉ biết cúi đầu làm bài tập thật nhanh, đối với cô, chẳng có gì quý hơn thời gian
Những người ở bên cạnh cô không ai đáng tin, bao gồm cả Phó Thanh Ly, nhưng trên phương diện huấn luyện và nội dung sát hạch cuối cùng, cô lại tin vào năng lực của hắn
“Đúng rồi Lam Anh!” Cô gái cùng bàn dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, giơ tay chọc chọc Lam Anh.
Lam Anh: “Sao thế?”
Cô gái cùng bàn cẩn thận lấy một chiếc túi đầy đủ từ trong hộc bàn ra, đưa cho Lam Anh, nói: “Sáng nay lúc tớ đi đến cổng trường, anh chàng soái ca muốn báo ân kia bảo tớ đưa cho cậu.”
Lam Anh sững sờ: “Ai?”
“Anh chàng soái ca bị tai nạn được cậu cứu ấy
Sáng sớm hôm nay anh ta đứng trước cổng trường, sau đó đưa cái này cho tớ, bảo tớ đưa cho cậu, nói cho cậu bổ sung năng lượng
Anh ta nói các học sinh cấp ba đều phải bổ sung dinh dưỡng cho não.”
Lam Anh mở hộp ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng
Nào là vitamin bổ sung năng lượng, đề phòng suy nhược thần kinh, còn có cả vài loại hỗ trợ cho giấc ngủ.
Lam Anh im lặng nhìn mấy thứ kia, cô gái cùng bàn liếc mắt nhìn, mím môi, vẻ mặt tỏ ra ngưỡng mộ đổ ky: “Lam Anh, tớ thấy anh chàng đó đổi với cậu thật tốt, hay là cậu cũng học ngành diễn viên điện ảnh, để có thân phận tương xứng với anh ta đi.”
Lam Anh không nói gì, chỉ nhìn cô gái cùng bàn một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm bài tập
Dù bút trên tay vẫn cứ viết liên tục nhưng đầu óc Lam Anh lại không tập trung cho lắm
Cô biết, cô lại phân tâm rồi
Cô suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống, chợt phát hiện bài tập được mình làm một nửa lại bị viết tiếp dòng chữ “Sài Tranh Vanh”.
Lam Anh che miệng, cúi xuống đập đầu vào bàn
Quả nhiên, cô không thể nghĩ đến anh ta, nghĩ đến là bị phân tâm
Cô đập đầu xuống bàn hai lần, vừa tức vừa sốt ruột, hận không thể đánh mình vài đấm, sao lại để lòng mình dao động thế này?
Cô gái cùng bàn trừng mắt há mồm: “Lam Anh cậu làm gì thế?”
Lam Anh cầm cục tẩy xóa đi tên của Sài Tranh Vanh
Cô lắc đầu, tập trung tinh thần mới làm xong bài tập
Sau khi tan học cô cầm túi đồ dinh dưỡng đó về phòng ngủ, đóng cửa lại, lúc này mới nghiêm túc kiểm tra đồ đạc bên trong
Sài Tranh Vanh viết một bức thư, lúc ở trường cô nhìn thấy nhưng lại ngại lấy ra xem
Chữ viết rất ngay ngắn đẹp đẽ, nét bút cũng rất có lực
“Nhắc nhở cô bé Lam Anh xinh đẹp, vitamin XXX mỗi ngày dùng một lần, thuốc dinh dưỡng XXX mỗi ngày dùng một lần, XXX mỗi ngày dùng ba lần...” Anh ta liệt kê hết các loại thuốc, nhắc nhở cô uống thế nào, còn chúc cô thi được kết quả tốt
Chỉ viết vài dòng đơn giản, sau cùng còn viết thêm một cầu: Tháng chín gặp
Ký tên là: Tranh Vanh Lam Anh mím môi, nhìn bức thư đó mấy lần, sau đó cẩn thận gấp lại, kẹp vào trong quyển sách
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không yên tâm, cuối cùng Lam Anh nhét nó vào ngăn để trang sức trong cặp
Cố lại cẩn thận cầm mấy bình thuốc dinh dưỡng kia lên, thấy mỗi bình đều có dán một mảnh giấy, nhắc nhở cô mỗi ngày uống bao nhiêu viên
Lam Anh cảm thấy mặt càng lúc càng đỏ hơn
Cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như con hươu nhỏ đang bị bấn loạn, khiến cô nhất thời không thể bình tĩnh
Để che đi gương mặt đỏ ửng, cô chạy đi tắm một cái rồi mới đi ăn
Nhưng lúc ăn tối, Phi Hồng vẫn phát hiện ra, hỏi cô: “Số 7 không khỏe sao? Mặt em hơi đỏ kìa.” Lam Anh: “Không, tôi vừa đi tắm lúc nãy.” Phi Hồng mỉm cười, áp sát vào mặt cô, nói: “Có phải sắp đến đợt sát hạch cuối cùng nên em bắt đầu căng thẳng rồi không?” Lam Anh: “Có một chút, hi vọng mọi thứ đều thuận lợi.” Phi Hồng: “Em chuẩn bị thể nào rồi? Việc huấn luyện cho đợt sát hạch sau cùng, chắc Phó Thanh Ly không hàm hổ mới đúng.” Lam Anh: “Vâng, huấn luyện viên.” Phi Hồng mỉm cười, lấy khăn ăn lau khóe môi của mình: “Các em cứ ăn đi, tôi muốn uống một ly.” Cô ta đứng dậy đi mở chai rượu vang, Lam Anh nhìn theo bóng dáng lẳng lơ của cô ta, vô tình nhớ lại lời của Phó Thanh Ly nói
Phi Hồng đang dùng cách trò chuyện hằng ngày để kéo gần khoảng cách với cô, để cô tin tưởng cô ta, như vậy cô ta mới có thể giúp được Tang Cung.
Là như vậy sao?
Lam Anh không hiểu, cô không muốn tin, nhưng cũng biết tâm tư con người rất khó đoán
Ai biết được bên dưới lớp mặt nạ với nụ cười bình thản kia của Phi Hồng là gương mặt thế nào?
Phi Hồng và Phó Thanh Ly, cô không tin bất kỳ một ai.