Phụ nữ phải tìm loại có tính khiêu chiến mới được. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi Lam Anh trở thành đối tượng tốt nhất trong mắt hắn. Những chu3yện khác không nói, chỉ với việc cô tỏ ra thờ ơ mỗi khi đối diện với hắn đã đủ khiển Tang Cung cảm thấy rất hào hứng. Dù sao thì chẳng có mấy ngườ2i phụ nữ có thể làm được chuyện này.
Những người phụ nữ hắn từng nhìn trúng, hầu như không có ai có thể chịu nổi ánh nhìn trực diện của hắ5n, có không ít người đã bị dọa đến phát khóc, nhưng Lam Anh thì không. Mặt Lam Anh không có cảm xúc gì, việc huấn luyện cũng không bị bất cứ ảnh h4ưởng gì, cứ như chẳng nhìn thấy hắn.
Điều này khiến cho Tang Cung càng kiên quyết muốn có được cô. Lam Anh chậm rãi chạy vòng qua khu kiểm0 tra, Tang Cung đi bên trong vòng lưới, bất luận cô đi đến đâu, hắn đều cố gắng đi đến chỗ gần vị trí của cô nhất, còn không ngừng nói ra những lời xấu xa bẩn thỉu: “Mỹ nhân, đừng tưởng em có thể mặc kệ tôi mãi, em sẽ nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tôi thôi...” Lam Anh coi như chẳng nghe thấy tiếp tục làm việc của mình. Phó Thanh Ly đứng ở cửa ra vào, mắt nhìn về phía trước, dường như không nhìn thấy khung cảnh bên này. Mỗi lần Lam Anh thư giãn một phần gân cốt thì Tang Cung đều có thể nói ra những lời xấu xa khác nhau, nhưng Lam Anh không hề bị ảnh hưởng chút nào. Lam Anh làm nốt động tác thư giãn tay chân đang đau nhức, sau đó cô lạnh lùng đến đứng bên cạnh cửa chờ người thứ hai đi ra. Phó Thanh Ly vẫn đứng thẳng người, mắt nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt từ đầu đến cuối luôn liếc về phía cô.
Lam Anh đi đến bên cạnh hắn, sau đó ngồi lên xe, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên, cô có ám ảnh nền tuyệt đối không dám ngủ, một tiếng động khẽ cũng có thể làm cô mở mắt cảnh giác. Không biết qua bao lâu, Phó Thanh Ly liền đi về phía này, sau lưng có một cô gái đi theo. Cô gái kia rất may mắn, về kịp đúng vào những giây cuối cùng, thuận lợi vượt qua bài kiểm tra. Lên xe, Phó Thanh Ly nói: “Số 7 chuẩn bị ba tháng sau tham gia đợt kiểm tra cuối cùng, ngày mai bắt đầu huấn luyện cá nhân.” “Vâng, huấn luyện viên.” Cô gái kia vì còn một nội dung chưa thông qua nên dù cô ta đã vượt qua nội dung tối hôm nay thì vẫn phải hoàn thành nội dung còn dang dở trước đó mới có thể tham gia vào đợt kiểm tra cuối cùng. Lam Anh thở dài một hơi, mỗi lần nhìn thấy Tang Cung, cô đều nghĩ rằng trong đợt kiểm tra cuối cùng sẽ khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Nếu nguyên nhân là do bản thân cô, cô không trách ai cả, nhưng nếu là vì người khác... Lam Anh không biết bản thân sẽ có tâm trạng thế nào. Cố vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Cô không lo về khả năng của bản thân, nhưng cô sợ có người dùng quyền thế để ép cố xảy ra chuyện. Trong buổi tối huấn luyện thứ hai, Phó Thanh Ly chỉ dẫn theo một mình Lam Anh đi, ba người còn lại trong thời gian ngắn này sẽ do huấn luyện viên khác chịu trách nhiệm. Trước đó nhóm của bọn họ có ba người, sự chú ý của Phó Thanh Ly bị phân tán, nhưng bây giờ chỉ có mình Lam Anh, Phó Thanh Ly sẽ chỉ giám sát gắt gao một mình cô nên Lam Anh cảm thấy căng thẳng hơn trước nhiều. Buổi tối Phó Thanh Ly dẫn cô đi vào một căn phòng rộng rãi u ám, bên trong có một quả bóng khổng lồ với các lỗ khí chi chít trên bề mặt, bên dưới quả bóng có một chiếc cửa dẫn vào trong. Phó Thanh Ly đẩy cửa ra, nói: “Vào đi.”
Phó Thanh Ly đứng trong bóng tối, đợi sau khi cô bước qua mới nói: “Nội dung của cả tuần này chỉ có vậy. Thứ em cần làm bên trong quả cầu không phải là phòng bị mà là tấn công, vì nhiệm vụ của em là đánh bại đối phương, chứ không phải ngăn cản sự công kích của đối phương, có hiểu không?” “Vâng, huấn luyện viên.” “Căn cứ theo rút thăm, Tang Cung sẽ sắp xếp đối thủ mạnh nhất để công kích em trong vòng này.” Lam Anh ngập ngừng: “Vâng, huấn luyện viên.” “Đối thủ không phải là huấn luyện viên, càng không phải là Tang Cung, nên không cần lo lắng. Em sẽ vượt qua, có đúng không?” Lam Anh lập tức đứng thẳng người: “Vâng, huấn luyện viên.” Dưới ánh đèn mờ tối, Phó Thanh Ly nhìn thấy vết thương ở khóe môi Lam Anh. Hắn cúi người nhặt một chiếc túi nhỏ lúc trước hắn tháo xuống ra, đưa cho Lam Anh: “Từ tuần này đến hết ba tháng sau, em sẽ dùng đến nó. Cầm đi.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
Phó Thanh Ly lái xe đưa cô trở về. Lúc cô trở về, ba người kia cũng đã về, một cô gái ngồi trong phòng khách lên tiếng hỏi: “Số 7, huấn luyện cá nhân có khó không?”
Lam Anh gật đầu: “Ừ, rất khó, nhưng không phải không có hi vọng.”
“Tôi rất tiếc vì trước đó tôi lại không thông qua. Tôi lớn hơn có hai tuổi, thời gian huấn luyện cũng dài hơn cô mấy năm, nhưng tôi lại không bằng cô...”
Lam Anh bước vào trong, Phó Thanh Ly cởi trang bị trên người rồi cũng đi vào.
Căn phòng rất u ám nên khi đi vào quả cầu, không gian càng u ám hơn. Phó Thanh Ly nói: “Kì kiểm tra cuối cùng là tổng hợp tất cả các nội dung trong quá trình huấn luyện hằng ngày của em, ví dụ như trò chơi trong rừng, bóng lăn trên mặt nước, đến lúc đó sẽ chọn ra một nội dung trong các hạng mục đó, còn cụ thể là nội dung nào thì không ai biết rõ.” “Đây là mô hình bóng lăn trên mặt nước, em phải giữ tư thế cân bằng trong suốt quá trình bóng chuyển động, vì bên trong quả bóng không chỉ có một mình em.”
Bóng bắt đầu chuyển động, Lam Anh điều chỉnh sự cân bằng của cơ thể theo tốc độ và hướng chuyển động của bóng. Phó Thanh Ly vừa đi theo hướng của quả bóng vừa tiếp tục nói: “Trong mỗi hoạt động bóng trên mặt nước đều có một người muốn ngăn cản nhiệm vụ của em. Trong quá trình bóng lăn đến bờ, em phải đánh bại người đó, mới có thể đi qua cửa kế tiếp. Nếu em không thắng được thì phải đợi đến khi nội dung kiểm tra này kết thúc.”
Tốc độ của bóng ngày càng nhanh, Phó Thanh Ly nói: “Đây là tốc độ mô phỏng theo chuyển động của bóng, vừa nhanh vừa chậm. Em không chỉ phải giữ cơ thể thăng bằng, còn phải đề phòng đối phương, đối phương sẽ không nói chuyện với em mà chỉ biết công kích em!” Đang nói, Phó Thanh Ly đột nhiên tấn công về phía cô. Lam Anh bối rối tránh một đòn.
Quả bóng vẫn đang lắc lư, sự tấn công của Phó Thanh Ly lại bắt đầu nhanh và mạnh hơn. Đến khi quả bóng yên tĩnh trở lại, Phó Thanh Ly lại nói: “Bây giờ bắt đầu quay trở lại bờ bên kia, tôi sẽ tấn công em một lần nữa.” Cả buổi tối, Lam Anh ở trong quả bóng không ngừng lắc lư, đồng thời còn phải ngăn chặn những đòn tấn công của Phó Thanh Ly. Sau khi cô bước ra khỏi quả bóng, cô liền chạy qua một bên, vịn vào tường mà nôn mửa.
“Đừng nói như vậy.” Lam Anh ngắt lời cô ta.
Cô gái đó lại nói tiếp: “Bây giờ tôi phải vượt qua hết những nội dung trước đó tôi chưa thông qua. Huấn luyện viên hôm nay nói thể chất của tôi không mạnh bằng cô, thật ra chúng ta cao bằng nhau, nặng cũng như nhau, nhưng tôi không biết tại sao tôi không thế, còn cô thì rất nổi trội.”
Lam Anh không phải là người biết nói chuyện, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Hoặc có lẽ là vì lúc nhỏ tôi từng bị đói nên bây giờ ăn nhiều.” Cô gái đó nhất thời không biết nên nói gì, nhưng rất rõ ràng, trong đợt huấn luyện hôm nay cô ta đã chịu một sự đả kích nhất định nên mới lãng phí thời gian ngủ quý báu của mình mà ngồi đây mở to mắt suy nghĩ. Lam Anh nói: “Đi ngủ đi. Đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi học.” “Số 7: “ Cô gái đó đột nhiên nói: “Cô có thể cho tôi biết, có suy nghĩ thế nào không? Thật ra tôi cũng cảm nhận được cô cố gắng hơn người khác rất nhiều.” Lam Anh suy nghĩ rồi nói: “Huấn luyện viên lễ nghi nói tôi may mắn, tôi bằng tuổi với cô Yến, vì vậy, tôi hi vọng tôi là người có thể thân cận với cô ấy nhất, cô ấy là mục tiêu và là động lực của tôi. Tôi hi vọng thông qua cô ấy, tôi sẽ có được thứ mình muốn.” “Thứ mà cô muốn có?”
Lam Anh gật đầu: “Tôi muốn được tự do. Là sự tự do không giống như bấy giờ. Tôi không biết còn có cách gì khác giúp tôi làm được, tôi chỉ biết con đường này, nên tôi chỉ có thể hướng về mục tiêu này mà phấn đấu. Tôi không thể để bất kỳ ai phá hoại con đường đó, tuyệt đối không thể
“Nếu cuối cùng cô thất bại thì sao?” Lam Anh lắc đầu, kiên quyết nói: “Tôi không cho phép cái nểu đó xảy ra, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi phải cố gắng.”
Cô gái đó lại nói tiếp: “Bây giờ tôi phải vượt qua hết những nội dung trước đó tôi chưa thông qua. Huấn luyện viên hôm nay nói thể chất của tôi không mạnh bằng cô, thật ra chúng ta cao bằng nhau, nặng cũng như nhau, nhưng tôi không biết tại sao tôi không thế, còn cô thì rất nổi trội.”
Lam Anh không phải là người biết nói chuyện, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Hoặc có lẽ là vì lúc nhỏ tôi từng bị đói nên bây giờ ăn nhiều.” Cô gái đó nhất thời không biết nên nói gì, nhưng rất rõ ràng, trong đợt huấn luyện hôm nay cô ta đã chịu một sự đả kích nhất định nên mới lãng phí thời gian ngủ quý báu của mình mà ngồi đây mở to mắt suy nghĩ. Lam Anh nói: “Đi ngủ đi. Đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi học.” “Số 7: “ Cô gái đó đột nhiên nói: “Cô có thể cho tôi biết, có suy nghĩ thế nào không? Thật ra tôi cũng cảm nhận được cô cố gắng hơn người khác rất nhiều.” Lam Anh suy nghĩ rồi nói: “Huấn luyện viên lễ nghi nói tôi may mắn, tôi bằng tuổi với cô Yến, vì vậy, tôi hi vọng tôi là người có thể thân cận với cô ấy nhất, cô ấy là mục tiêu và là động lực của tôi. Tôi hi vọng thông qua cô ấy, tôi sẽ có được thứ mình muốn.” “Thứ mà cô muốn có?”
Lam Anh gật đầu: “Tôi muốn được tự do. Là sự tự do không giống như bấy giờ. Tôi không biết còn có cách gì khác giúp tôi làm được, tôi chỉ biết con đường này, nên tôi chỉ có thể hướng về mục tiêu này mà phấn đấu. Tôi không thể để bất kỳ ai phá hoại con đường đó, tuyệt đối không thể
“Nếu cuối cùng cô thất bại thì sao?” Lam Anh lắc đầu, kiên quyết nói: “Tôi không cho phép cái nểu đó xảy ra, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi phải cố gắng.”
Cô gái đó mím môi, khi Lam Anh định trở về phòng, cô ta nói: “Tôi cũng muốn như vậy, tôi không muốn sống như Tử Sa và Bán Bạch, phải dựa vào một người đàn ông mà người đàn ông đó còn không thật lòng đối với tôi... Tôi muốn ra ngoài... đi ra khỏi đây...” “Vậy cô phải cố hết sức giống như tôi.” Cô gái đó nhìn Lam Anh đi vào phòng ngủ, sau đó đứng dậy tắt đèn trong phòng khách, rồi trở về phòng. Đèn đã tắt, ở bên cạnh góc cửa, Phó Thanh Ly đứng ở đó bất động, sau đó hắn mở cửa đi ra ngoài.