Công Tước



Cô không thể chịu được sự lãng phí này.

Sài Tranh Vanh cười tươi sau khi đạt được ý đồ: “Em có thể không ăn.”

Lam Anh cúi3 mặt, không thèm quan tâm anh ta.

Bạn học trong lớp bưng thức ăn đi ngang qua, lén đưa mắt nhìn bọn họ rổi thảo luận về việc Sài2 Tranh Vanh cứ hai ba ngày là lại ngồi ăn cùng Lam Anh, nói Lam Anh liệu có đang yêu đương hay không. “Tớ cảm thấy tám phần là như vậy.”5 Một cô gái nói: “Bằng không tại sao thầy Lý lại lo lắng như vậy? Lớp mười hai rồi còn gì. Thầy Lý còn đến nhà Lam Anh gặp phụ huynh, nh4ất định là vì chuyện cậu ấy yêu đương.”

Sài Tranh Vanh gõ tay lên bàn: “Nói chuyện đi ân nhân, em đang xem thường anh đấy!”

Lam Anh vẫn nhíu mày, trầm ngâm. Đột nhiên cô đứng bật dậy, để khay cơm lại, chạy ra khỏi nhà ăn. Sài Tranh Vanh nhìn khay cơm Lam Anh bỏ lại rồi mỉm cười thu dọn hai khay cơm mang ra chỗ để quy định. Tan học, những học sinh học ngoại trú kéo nhau đi ra khỏi cổng trường, còn Lam Anh thì ngồi lại lớp làm bài tập khoảng nửa tiếng. Con người Lam Anh trước giờ không thích chen lấn, cho nên cô chờ mọi người đi ra gần hết rồi mới ra về.

Lam Anh vừa đi vừa điều chỉnh dây cặp sách. Đến đoạn đường vắng người, cô theo thói quen lấy tủi cát trong cặp ra buộc vào chân. Khi thấy có bóng người đến gần, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi sững sờ hỏi: “Sao anh còn ở đây?”

“Đương nhiên là đợi em.”

Lam Anh tiếp tục cúi đầu cột bao cát còn lại lên chân. Xong xuôi, cô xách cặp lên chuẩn bị vòng qua anh ta quay trở về. Nhưng đột nhiên Sài Tranh Vanh lại giật mạnh cánh tay Lam Anh: “Đã nói đợi em rồi, em đừng đi mà. Này, anh không mời em đi ăn, không lãng phí thời gian quý báu của em nữa, được chưa?”


“Nếu như để yêu đương ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thì xong rồi. Thành tích của Lam Anh 0tốt vậy mà.”

“Tớ cảm thấy Lam Anh rất bình tĩnh, dù có yêu đương thì cũng không ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy đâu.”

Hai cô gái xì xào to nhỏ rồi bỏ đi. Thính giác của Lam Anh tốt hơn người bình thường, cô cúi mặt ăn hết thức ăn mà Sài Tranh Vanh đẩy qua rồi lạnh nhạt nhìn Sài Tranh Vanh nói: “Sau này đừng đến nữa.” Sài Tranh Vanh: “Em cấm anh đến vì lời nói lung tung của hai cô gái kia à? Cho anh xin, em là ân nhân của anh, sao anh có thể không đến thăm ân nhân chứ? Anh đâu phải là người vong ân bội nghĩa? Anh không phải là loại người đó, nên anh nhất định sẽ đến.”

Lam Anh ngập ngừng rồi nói: “Năm nay tôi đã lên lớp mười hai, còn nửa năm nữa là phải thi tốt nghiệp rồi. Kỳ thi này rất quan trọng với tôi, tôi không muốn bất kỳ ai ảnh hưởng đến việc học của tôi.” “Vậy xin hỏi bạn học Lam Anh, anh ảnh hưởng đến em rồi sao?” Lam Anh mím môi: “Không.” “Vậy thì có vấn đề gì?” Sài Tranh Vanh xua tay: “Anh không hề ảnh hưởng đến em, em đang viện cớ thôi. Trừ phi sự tồn tại của anh ảnh hưởng đến chuyện học của em thì anh mới không đến nữa.” Nói xong, anh ta tay chống cằm nhìn cô, lại hỏi: “Anh ảnh hưởng đến em rồi sao?” Lam Anh im lặng, gật đầu: “Ừ.” Sài Tranh Vanh: “Anh ảnh hưởng gì đến em? Khiến em không thể học hành à? Hình như anh không hề đến phiền em trong giờ học, có đúng không? Lẽ nào bây giờ anh ngồi ăn ở trước mặt em thì sẽ ảnh hưởng đến giờ vào học của em?”

Lam Anh vẫn cúi đầu không nói gì.

Lam Anh vùng vẫy một lúc lâu vẫn không thoát ra được, đành phải xoay người, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì anh nói đi.” Sài Tranh Vanh chặc lưỡi: “Nhìn em cúi mặt xuống kia, nhìn anh một cái cũng không được hay sao?” Lam Anh không thèm nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhìn xuống mũi giày của mình. Sài Tranh Vanh: “Câu chuyện lúc trưa nói được một nửa thì bỏ chạy, em còn chưa nói anh nghe, anh ảnh hưởng đến em thế nào?”

“Không có gì” Lam Anh nói.

Sài Tranh Vanh thở dài: “Lúc thì em nói có ảnh hưởng, lúc lại nói không, rốt cuộc là có hay không? Ngày lễ Tết anh tặng món quà rồi gặp mặt hỏi thăm ân nhân của mình, có gì bất bình thường sao? Em cứ không cho anh đến, có cảm thấy quá đáng lắm không?” Lam Anh vẫn không nhìn anh ta, mặt không biểu cảm trả lời: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, được chưa?”

Sài Tranh Vanh lắc đầu, dáng vẻ có nói gì cũng vô dụng: “Không được. Em phải nói tại sao chứ, trên đời này chẳng có chuyện gì là không có lí do. Anh phải làm cho rõ, bằng không cả đời này anh sẽ chìm đắm trong ám ảnh bị con gái chán ghét. Đến lúc đó anh sẽ càng bám lấy em.” Lam Anh mím môi, không nói gì. Sài Tranh Vanh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần trước mặt anh ta một bước, anh ta lên tiếng hỏi nhỏ: “Anh ảnh hưởng đến em có đúng không?” Lam Anh cắn môi dưới, vẫn không nói gì. Anh ta lại hỏi: “Có phải anh hay đến thế này, sẽ làm ảnh hưởng đến em hay không?” Lam Anh đột nhiên ra sức vùng vẫy, Sài Tranh Vanh rõ ràng đã có chuẩn bị, một tay nắm chặt lấy cô, nói: “Em không thoát ra được đâu, anh từng nói với em, anh từng học võ mười năm mà em không tin.” Anh ta lại kéo cô đến gần mình thêm một bước: “Có phải không... Dù em không nhìn thấy anh thì anh cũng ảnh hưởng đến em, khiến em không thể nào tập trung học bài? Em sẽ nhớ anh, có phải không?”

Lam Anh lại vùng vẫy, tay anh ta nắm càng chặt hơn, nói: “Nhìn anh! Nhìn vào mắt anh! Nhìn anh này! Nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em nữa thì chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện.”


“Không có gì” Lam Anh nói.

Sài Tranh Vanh thở dài: “Lúc thì em nói có ảnh hưởng, lúc lại nói không, rốt cuộc là có hay không? Ngày lễ Tết anh tặng món quà rồi gặp mặt hỏi thăm ân nhân của mình, có gì bất bình thường sao? Em cứ không cho anh đến, có cảm thấy quá đáng lắm không?” Lam Anh vẫn không nhìn anh ta, mặt không biểu cảm trả lời: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, được chưa?”

Sài Tranh Vanh lắc đầu, dáng vẻ có nói gì cũng vô dụng: “Không được. Em phải nói tại sao chứ, trên đời này chẳng có chuyện gì là không có lí do. Anh phải làm cho rõ, bằng không cả đời này anh sẽ chìm đắm trong ám ảnh bị con gái chán ghét. Đến lúc đó anh sẽ càng bám lấy em.” Lam Anh mím môi, không nói gì. Sài Tranh Vanh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần trước mặt anh ta một bước, anh ta lên tiếng hỏi nhỏ: “Anh ảnh hưởng đến em có đúng không?” Lam Anh cắn môi dưới, vẫn không nói gì. Anh ta lại hỏi: “Có phải anh hay đến thế này, sẽ làm ảnh hưởng đến em hay không?” Lam Anh đột nhiên ra sức vùng vẫy, Sài Tranh Vanh rõ ràng đã có chuẩn bị, một tay nắm chặt lấy cô, nói: “Em không thoát ra được đâu, anh từng nói với em, anh từng học võ mười năm mà em không tin.” Anh ta lại kéo cô đến gần mình thêm một bước: “Có phải không... Dù em không nhìn thấy anh thì anh cũng ảnh hưởng đến em, khiến em không thể nào tập trung học bài? Em sẽ nhớ anh, có phải không?”

Lam Anh lại vùng vẫy, tay anh ta nắm càng chặt hơn, nói: “Nhìn anh! Nhìn vào mắt anh! Nhìn anh này! Nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em nữa thì chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện.”

Lam Anh nhắm mắt lại, sau khi hít thật sâu một hơi, cô cẩn thận ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Em thích anh có đúng không?”

Lam Anh mím môi không nói câu nào.

Anh ta mỉm cười: “Em không phủ nhận. Vì thế, sự tồn tại của anh thật sự ảnh hưởng đến em, có đúng không? Em sẽ nhớ anh, dù là lúc không nhìn thấy anh em cũng sẽ nhớ đến anh, em không thể nào chuyên tâm đọc sách, có đúng không?”

Mặt Sài Tranh Vanh liền nở một nụ cười, anh ta hỏi: “Khi nào anh có thể gặp em?”

“Sau khi tôi lên đại học.”


Anh ta gật đầu: “Ừ. Vậy làm sao anh tìm được em? Anh phát hiện em sống như người nguyên thủy, chẳng có thiết bị liên lạc nào, làm sao anh liên lạc được với em? Ngoài việc anh biết em sống ở một khu biệt thự thì chẳng biết gì nữa.”

Lam Anh: “Đại học Thanh Thành, khoa ngoại ngữ.”

“Chắc chắn như vậy sao?”

“Nếu sau khi khai giảng vào tháng chín... anh không tìm thấy tôi ở đó thì sau này anh không cần tìm tôi nữa.” Sài Tranh Vanh mỉm cười: “Thi trượt rồi không muốn gặp anh nữa?” Lam Anh vẫn không giải thích, chỉ nói: “Sau này anh đừng đến tìm tôi.”

Sài Tranh Vanh gật đầu: “Ừ! Vậy đây là ngày cuối cùng trước khi bắt đầu lời hứa của chúng ta, có đúng không?” Lam Anh gật đầu: “Ừ.”

Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng, anh ta nói: “Ừ, vậy phải để anh ôm một chút. Anh khó khăn lắm mới biến ân nhân thành người trong tim của mình, một năm không cho anh gặp mặt, còn không cho anh ôm vậy thì rất không công bằng.” Cơ thể Lam Anh cứng đờ, cô bỗng run rẩy, giơ tay đẩy ra nhưng không đẩy được, cô cũng đứng yên bất động. Một lúc sau, Sài Tranh Vanh cuối cùng cũng buông tay, cúi đầu mỉm cười với cô: “Em nói đấy, không được nuốt lời.” Lam Anh gật đầu, biểu cảm nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Ừ.” Anh ta gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Đúng là cô gái nhỏ lắm tâm tư.”

Lam Anh nhặt cặp sách rớt dưới đất lên, nói: “Tôi phải đi đây.”

“Thật sự không thể ăn tối cùng anh sao?” Anh ta hỏi.

“Không ăn.”

“Anh đói thì phải làm sao?”

“Anh ăn một mình đi.”

“Ăn một mình thì buồn chán lắm. Hai người sẽ thú vị hơn.” Nói xong, Sài Tranh Vanh đột nhiên lại kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.


Lam Anh không đề phòng hành động này của anh ta, mắt lập tức trừng to, đầu óc trống rỗng. Cô không biết gì về chuyện tình cảm, chỉ biết nam nữ làm chuyện đó thì phải cởi quần áo, phải tiếp xúc cơ thể, còn cụ thể ra sao thì có thật sự không hiểu, càng không biết miệng dùng để ăn cơm còn có tác dụng này. Huấn luyện viên lễ nghi từng nói tối nào cô ta cũng phải ở cùng với huấn luyện viên Tang Cung để thỏa mãn hắn ta. Cô không hiểu, nếu đã là đối tượng thỏa mãn người khác, tại sao huấn luyện viên lễ nghi vẫn cam tâm tình nguyện ở cùng Tang Cung?

Nếu là vì trong tay Tang Cung nắm đại quyền sinh sát, vậy thì huấn luyện viên lễ nghi rõ ràng chẳng được gì, dù sao thì cô ta cũng ngưỡng mộ những người bình thường được sống tự do tự tại bên ngoài. Nhưng cô ta lại chưa từng đấu tranh cho bản thân mình.

Lam Anh cảm thấy choáng váng, chân và cơ thể cũng bất giác mềm nhũn, cố không thể khống chế được bản thân mình. Vì sợ mình ngã xuống nền tay cố nắm lấy tay Sài Tranh Vanh. Ngón tay Sài Tranh Vanh đột nhiên sờ đến mắt của Lam Anh, cô theo phản xạ nhắm mắt lại. Khi mắt nhắm, xúc giác trên cơ thể cũng bắt đầu linh hoạt hơn. Cảm xúc xa lạ khi mối và lưới quyện vào nhau khiển Lam Anh chỉ biết bị động tiếp nhận.

Một lúc sau, Sài Tranh Vanh cuối cùng cũng buông tay, mắt của Lam Anh cũng chậm rãi mở ra, anh ta nhìn cô mỉm cười: “Không giỏi gì cả. Rất may là có thể học” Mặt Lam Anh lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận, cô ngẩng đầu định đánh anh ta, Sài Tranh Vanh vội vàng nói: “Đừng! Tay chân em không biết nặng nhẹ, thật sự đánh gãy mũi anh thì phiền phức lắm.” Lam Anh giơ tay lên rồi lại bỏ xuống, cô cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh, đeo cặp lên, nói: “Tôi phải trở về đây” “Thật sự phải đi sao?” Sài Tranh Vanh mỉm cười hỏi. Cô gật đầu: “Ừ”.

Mắt Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng, mềm mại, lại căng mọng ướt át sau khi bị hôn xong của Lam Anh.

“Em có thể để lại cho anh thứ gì đó làm tín vật được không? Thiên kim tiểu thư và thư sinh thời xưa hẹn gặp mặt nhau thì đều để lại tín vật.” Lam Anh nghĩ ngợi một lúc và cho đó là thật. Thế là cô bắt đầu lục cặp sách, cuối cùng lấy một con xấu màu xanh nhỏ nặn bằng đất sét được đựng bên trong hộp bút ra, rồi đưa đến trước mặt anh ta: “Tôi chỉ có cái này, anh làm móc treo điện thoại.” Sài Tranh Vanh cầm lấy con sâu nhỏ, quan sát kĩ một hồi, rồi mỉm cười hỏi: “Cái này em làm khi nào thế?” “Khi tôi còn ở cô nhi viện, có một nhà từ thiện đến chỗ chúng tôi tặng đồ chơi, sau đó tôi được chia cho một cục đất sét màu xanh. Cái móc khóa này là do tôi nhặt được, mắt con sâu là do tôi và một người bạn khác đổi cho nhau.” Sài Tranh Vanh cầm con sâu nhỏ xấu xí trên tay: “Em nặn rất khéo, rất đáng yêu.”

Anh ta lại sờ lên mặt Lam Anh, thấy cô cứng đờ người, đứng yên bất động, anh ta bật cười: “Tháng chín gặp lại nhé cô bé.”

“Ừ. Tôi đi đây.”

Lần này Sài Tranh Vanh không cản trở, khi cô sắp bước ra đường lớn thì anh ta hét với cô một câu: “Khi không đọc sách nhớ nghĩ về anh đấy!” Lam Anh xoay đầu lại, đôi mắt xinh xắn trừng to tròn rồi lại xoay người chạy đi. Sài Tranh Vanh đi đến bên đường, dõi mắt theo bóng hình cô. Anh ta cúi đầu mỉm cười, nhìn con xấu nhỏ xấu xí trong lòng bàn tay. Trở về nơi ở, Lam Anh nhanh chóng chạy vào phòng, ném cặp sách xuống, xông vào nhà vệ sinh thay quần áo. Đứng trước gương, cô thấy mặt mình đỏ bừng, tim đập mạnh liên hồi. Cô ôm mặt, nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhưng càng cố gắng cô càng không kìm được nghĩ đến nụ hôn lúc nãy.

Nụ hôn đó hoàn toàn khác biệt so với lúc bị Phó Thanh Ly ép buộc. Nó khiến cho trái tim cô đập nhanh, khiến cho toàn thân cô trở nên mềm nhũn, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí đến cả sức lực đẩy ra cũng không có, hoàn toàn bị nụ hôn của Sài Tranh Vanh làm cho kiệt sức.

Cô không biết mình lựa chọn có đúng hay không, nhưng cô biết, không gặp Sài Tranh Vanh là đúng. Không gặp lại anh ta, như vậy cô mới có thể dần dần bình tĩnh trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui