Phó Thanh Ly bấm đồng hồ, nhìn sang hai cô gái đang sức cùng lực kiệt lê bước về phía bên này, đợi khi bọn họ đi đến trước mặt, hắn nói: “Không 3đạt, tự đi bộ về đi.” Thật ra việc hai cô gái kia không qua bài kiểm tra là rất bình thường, vì tất cả các bài huấn luyện và kiểm tra đều có lộ2 trình nhất định. Cho dù là huấn luyện viên hay tổ chức đều không quan tâm đến người mới, tất cả những người mới đều trực tiếp tham gia vào đội5 ngũ đang được huấn luyện. Điều này cũng giống như việc bắt một cô gái ngay cả phiên âm còn không biết viết, vào học thẳng cấp hai, cấp ba, sau4 đó thi đại học. Cho nên, những cô gái nhỏ này không qua bài kiểm tra là điều dễ hiểu.
Đương nhiên, về phần trí lực và thế lực, giữa ng0ười với người sẽ có sự khác biệt, nên mới xuất hiện từ thiên tài”.
Trong tổ chức, mỗi năm sẽ chọn ra một hai người cực kỳ thông minh, đồng nghĩa với việc dù không biết chữ thì học một, hai năm xong sẽ tham gia thi tốt nghiệp, trực tiếp trở thành nhân tài thông qua. Khi Lam Anh tám tuổi, cô chính là người duy nhất lơ mơ gia nhập vào đợt huấn luyện mới được ba tháng mà đã vượt qua được một đợt kiểm tra nhỏ với thành tích xuất sắc nhất. Phó Thanh Ly chế Lam Anh chậm chạp, đương nhiên cô phải tránh thật xa, ai biết được tên biến thái đó có vì chuyện nhìn cô không vừa mắt mà bắt cô chạy đến sáng hay không. Rất may lần này Phó Thanh Ly tha cho Lam Anh. Lam Anh và một cô gái khác ngồi xe rời khỏi, còn hai cô gái kia chỉ có thể chạy theo phía sau.
Lam Anh và một cô gái khác ngồi trên xe, vẫn như thường lệ không nói gì. Phó Thanh Ly ngồi ở phía trước lái xe, trong xe không có đèn, đi đến đoạn có đèn đường, hai người ngồi phía sau chỉ nhìn thấy đôi bàn tay đeo găng tay đen đang cầm tay lái của hắn mà thôi. Bọn họ từng lén lút tám chuyện với nhau, cảm thấy liệu có phải là do Phó Thanh Ly trồng khó coi nên ngày ngày đều trốn trong bóng tối, và hắn chỉ lấy cảm giác an toàn ra làm cái cớ mà thôi? Nhưng suy nghĩ lại, huấn luyện viên lễ nghi đã nói, nam nữ được chọn đến đây không có ai xấu cả, dù sao thì chủ nhân của tổ chức này là một người rất thích cái đẹp, chỉ lựa chọn những người có diện mạo đẹp đẽ. Thật ra ngay cả cái tên Tang Cung man rợ kia cũng có gương mặt cân đối, chỉ có điều cơ hàm hơi lạnh ra khiến gương mặt hắn trông góc cạnh và có tính công kích hơn so với những người đàn ông khác. Nhưng do Lam Anh không ưa hắn nên nhìn cũng thấy ngứa mắt. Lam Anh cúi đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó không cẩn thận mà ngủ quên. Sau khi dừng xe, cô gái kia nhanh nhẹn đi xuống, nhưng mãi mà không thấy Lam Anh xuống theo. Cô ta đứng cạnh cửa, nhìn vào bên trong xe tối om như mực gọi “số 7” nhưng Lam Anh vẫn không có phản ứng gì. Đúng lúc cô ta định gõ cửa xe thì xe đột nhiên phóng đi.
“Số 7.”
Giọng của hắn rất nhỏ, giống như đang thăm dò cô.
Cuối cùng, hắn nghiêng người, áp sát vào mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, rồi cúi đầu hôn lên môi cố.
Ban đầu là liếm nhẹ, cuối cùng thì bản chất đàn ông trỗi dậy khiến hắn hôn một cách mạnh bạo hơn. Lam Anh bỗng nhiên trùng to mắt, cô phản ứng theo bản năng công kích người đang đè trên người mình, tay nắm lại thành củ đẩm còn chưa đánh trúng người hắn thì đã bị hắn giữ chặt lại. Hắn dán chặt người mình lên người cô, tư thế cơ thể hoàn toàn trấn áp cô. Hắn hung hăng chiếm lấy môi cô, cắn vào cổ và những phần da thịt để lộ ra ngoài của cô. Cảm nhận được cánh tay Lam Anh đang dự trữ sức mạnh chuẩn bị vùng vẫy, Phó Thanh Ly ra lệnh: “Số 7, trở về vị trí!” Lam Anh lập tức dừng mọi động tác, cơ thể nóng hừng hực cũng trở nên cứng đờ. Phó Thanh Ly cười một tiếng, hắn nắm lấy cổ tay cô, lại cúi đầu hôn cô, kéo tay cô ra, ép cô sờ vào cơ thể hắn: “Số 7, em đã bỏ lỡ trạm trở về nhà.” Cảm giác buồn ngủ của Lam Anh lập tức tan biển sau khẩu lệnh của hắn. Cô cắn chặt răng theo bản năng, căng thẳng và hoảng sợ khiến toàn thân cô đều run rẩy. Tay của Phó Thanh Ly không còn trói buộc cô, nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế bị hắn kiềm chế, một tay khác cứng đờ như một khúc gỗ sờ vào người hẳn. Phó Thanh Ly kéo cổ từ tư thế ngồi ngửa mà ôm vào lòng, tay hắn xuyên vào bộ quần áo huấn luyện của cổ, sờ ra phía trước. Hắn hôn lên mặt cố: “Em thích kiểu người như Tang Cung? Hay là những tên trắng trẻo em gặp trong trường?” Hắn cười khẽ một tiếng, bàn tay men theo người cô sờ xuống dưới, mỉm cười hỏi: “Em thích loại nào?”.
Rõ ràng hắn biết mình không đợi được đáp án. Tay hắn cử động, Lam Anh nhíu mày, vừa thấy khuất nhục vừa ghê tởm. Biểu cảm trên mặt cô khiển Phó Thanh Ly bật cười, hắn cúi đầu hôn lên mặt cô.
Cô ta hớt hải chạy đuổi theo phía sau, hô to: “Số 7! Số 7!”.
đây, tất cả mọi người đều tự hiểu nên ít hét gọi “huấn luyện viên”, vì tất cả mọi người đều tránh nói chuyện với huấn luyện viên, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cô gái kia rất sốt ruột, chạy đuổi theo rất xa những chỉ dành bất lực nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt. Người ở trên xe là Phó Thanh Ly, đó là huấn luyện viên của bọn họ, cô gái số 7 cũng ở trên xe! Xe của Phó Thanh Ly dừng lại ở vùng ngoại ô, nơi có ánh đèn đường hiu hắt. Rõ ràng vị khách còn lại trên xe nếu không phải quá mệt thì sẽ không ngủ say không chút phòng bị như thế. Bình thường cô luôn yêu cầu nghiêm ngặt về thời gian nghỉ ngơi và làm việc. Lúc này, có lẽ do đột nhiên bị thay đổi giờ giấc, thậm chí còn thiếu ngủ cho nên cô nghĩ rằng thời gian quay về là cơ hội tốt nhất để chợp mắt, ai ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ say không biết trời đất là gì.
Một hồi sau, hắn bước xuống xe, đi ra phía sau mở cửa xe gọi: Số 7.”
Giọng nói không lớn, tiếng côn trùng hoang dã xung quanh còn lớn hơn cả tiếng của hắn.
Hắn lại mở miệng gọi: “Số 7”
Lam Anh không biết từ lúc nào đã nằm lên ghế phía sau, nằm như thế này ngủ ngon hơn lúc ngồi, cô thậm chí không khó khăn trở mình trên chiếc ghế nhỏ hẹp. Phó Thanh Ly trầm ngâm đứng đó, nhìn người nằm trên xe đang ngủ rất ngon. Một hồi sau, Phó Thanh Ly khom lưng, bước vào trong xe: “Số 7” Số 7 vẫn chưa tỉnh dậy, Phó Thanh Ly cúi đầu nhìn vào gương mặt cô trong màn đêm. Đèn đường làm màu da cô trở nên mơ hồ, nhưng hắn biết da của cô vừa trắng vừa mịn, dù không có trang điểm thì cũng đủ khiến người cùng tuổi ngưỡng mộ. Những đợt huấn luyện buổi tối hầu như không ảnh hưởng gì đến cô, hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng hồng, mịn màng cùng hàng lông mày xinh đẹp của cô. Hắn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của cô. Khuôn mặt đó, bờ môi đó, cánh mũi đó, còn cả đôi mắt hút hồn của cô đều khiến hắn say đắm. Cái đẹp không có định nghĩa, dù sao mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Người đẹp ở tổ chức cũng mỗi người một vẻ, nhưng vẻ đẹp của cô lại nằm ở sự bắt đầu của thời khắc xinh đẹp nhất trong đời người con gái, làm sao cô lại không thu hút ánh nhìn của Tang Cung, hay ánh mắt của hắn cơ chứ? Hai tay Lam Anh đan vào nhau để trước ngực, tư thế này hắn nhìn rất quen mắt, là tư thế của một người cực kỳ thiểu cảm giác an toàn..
Nhất định là cô từng nằm mơ thấy vô số cơn ác mộng, trong giấc mơ cô nhất định đang bị truy sát, hoặc bắt nạt. Sau khi cô tỉnh dậy sẽ đẩy sự cảnh giác với thế giới bên ngoài, nhưng lại ngưỡng mộ những đứa trẻ hạnh phúc trong trường trong lớp. Cô nhất định sẽ rất cảm kích với bất kỳ ai tỏ ra một chút quan tâm và lo lắng cho cô, dù trên mặt cô không hề nở một nụ cười nào. Hắn biết, thế giới này đối với cô, không có chuyện gì hay người nào có thể khiến cô cười. Hơi thở của hắn bất giác nặng nề, bàn tay hắn lưu luyến trên gương mặt cô. Chiếc cổ xinh đẹp ẩn hiện bên trong trang phục huấn luyện. Trang phục huấn luyện được thiết kế bằng chất liệu đặc biệt, ôm sát cơ thể để tạo cảm giác thoải mái và thuận tiện.
Cũng chính vì vậy, mỗi khi Lam Anh trở mình, đường cong cơ thể quyến rũ lại hiện rõ trước mắt Phó Thanh Ly. Hắn híp mắt lại, mở miệng nói: “Số 7” Giọng nói của hắn nhỏ nhẹ lạ thường, dừng nói là không gian rộng lớn thế này, ngay cả ở trong phòng ngủ thì giọng nói này cũng không đủ để đánh thức một người đang ngủ say.
Hắn cảm thấy mình đã nỗ lực, nhưng cô vẫn không tỉnh dậy.
Một chân khác của hắn bước vào trong, hắn nghiêng người ngồi lên chỗ trống trên ghế. Hắn im lặng ngồi đó vài giây, một hồi sau, tầm nhìn của hắn lại lướt qua người cô. Hắn giơ tay cẩn thận vén mái tóc rối trên mặt cô sang hai bên. Rõ ràng Lam Anh ngủ quên trời đất, cũng quên luôn cả lúc trước cô đang ở đâu, cho nên cô rất thoải mái cử động bờ môi, phát ra một tiếng hừ khẽ.
Giọng của hắn rất nhỏ, giống như đang thăm dò cô.
Cuối cùng, hắn nghiêng người, áp sát vào mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, rồi cúi đầu hôn lên môi cố.
Ban đầu là liếm nhẹ, cuối cùng thì bản chất đàn ông trỗi dậy khiến hắn hôn một cách mạnh bạo hơn. Lam Anh bỗng nhiên trùng to mắt, cô phản ứng theo bản năng công kích người đang đè trên người mình, tay nắm lại thành củ đẩm còn chưa đánh trúng người hắn thì đã bị hắn giữ chặt lại. Hắn dán chặt người mình lên người cô, tư thế cơ thể hoàn toàn trấn áp cô. Hắn hung hăng chiếm lấy môi cô, cắn vào cổ và những phần da thịt để lộ ra ngoài của cô. Cảm nhận được cánh tay Lam Anh đang dự trữ sức mạnh chuẩn bị vùng vẫy, Phó Thanh Ly ra lệnh: “Số 7, trở về vị trí!” Lam Anh lập tức dừng mọi động tác, cơ thể nóng hừng hực cũng trở nên cứng đờ. Phó Thanh Ly cười một tiếng, hắn nắm lấy cổ tay cô, lại cúi đầu hôn cô, kéo tay cô ra, ép cô sờ vào cơ thể hắn: “Số 7, em đã bỏ lỡ trạm trở về nhà.” Cảm giác buồn ngủ của Lam Anh lập tức tan biển sau khẩu lệnh của hắn. Cô cắn chặt răng theo bản năng, căng thẳng và hoảng sợ khiến toàn thân cô đều run rẩy. Tay của Phó Thanh Ly không còn trói buộc cô, nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế bị hắn kiềm chế, một tay khác cứng đờ như một khúc gỗ sờ vào người hẳn. Phó Thanh Ly kéo cổ từ tư thế ngồi ngửa mà ôm vào lòng, tay hắn xuyên vào bộ quần áo huấn luyện của cổ, sờ ra phía trước. Hắn hôn lên mặt cố: “Em thích kiểu người như Tang Cung? Hay là những tên trắng trẻo em gặp trong trường?” Hắn cười khẽ một tiếng, bàn tay men theo người cô sờ xuống dưới, mỉm cười hỏi: “Em thích loại nào?”.
Rõ ràng hắn biết mình không đợi được đáp án. Tay hắn cử động, Lam Anh nhíu mày, vừa thấy khuất nhục vừa ghê tởm. Biểu cảm trên mặt cô khiển Phó Thanh Ly bật cười, hắn cúi đầu hôn lên mặt cô.
Một lúc lâu sau, dường như đã hài lòng với cuộc thăm dò trên người Lam Anh, hắn chậm rãi rút tay lại, giúp cô chỉnh lại quần áo huấn luyện bị hắn làm lộn xộn. Phó Thanh Ly nói: “Em nên trở về rồi.” Hẳn đặt cơ thể đang cứng đờ của cô ra ghế sau: “Tôi đưa em về.” Xe chạy đến chỗ ở, Lam Anh đẩy cửa xe bước xuống. Phó Thanh Ly nói: “Số 7” Người Lam Anh cứng đờ. Cô đi đến phía trước, khom lưng nhìn hắn, Phó Thanh Ly nói: “Tôi đổi chủ ý rồi.” Cố vẫn nhìn hắn, mặt không biểu cảm, nụ cười của Phó Thanh Ly ẩn hiện trong màn đêm, hắn nói: “Em muốn tự mình rời khỏi đây, tôi cho em cơ hội này.” Lam Anh vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn. Phó Thanh Ly như cười thành tiếng: “Tôi để em dùng sức lực của mình để rời khỏi đây.” Ánh mắt Lam Anh dường như thoáng qua một luồng ánh sáng. Trong một khoảnh khắc, Phó Thanh Ly nhìn thấy nó, hắn nói: “Không cần lo lắng về Tang Cung.” Lam Anh vẫn không nói câu nào, hắn tiếp tục nói: “Mỗi học viên của đợt kiểm tra sau cùng đều có máy bay không người lái đi theo suốt quá trình, mỗi cửa ải em phải vượt qua trong đợt sau cùng đều bị người khác chứng kiến toàn bộ. Hắn sẽ có cơ hội giở trò, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Vẫn còn tôi ở đó.” Nói xong, Phó Thanh Ly đạp ga phóng đi.
Lam Anh đứng yên tại chỗ. Nếu vài phút trước cô vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi đối với Phó Thanh Ly thì bây giờ lời nói của hắn dường như đã cho cô sức mạnh và cơ hội lần nữa.
Cô túm chặt tóc, cô xoay một vòng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt. Bây giờ cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Phó Thanh Ly có ý gì. Một câu nói của hắn cũng có thể khiến cô rơi vào địa ngục, nhưng cũng với câu nói đó cũng khiến cô cảm thấy có hi vọng. Hắn nói còn có hắn ở đó, câu này Lam Anh đã nghe thấy, có phải hắn nói, nếu trong đợt kiểm tra sau cùng mà Tang Cung muốn giở trò thì hắn sẽ ra tay giúp đỡ cô không?
Lam Anh không biết, cô thật sự không biết.
Vốn dĩ Phó Thanh Ly như hiện thân của bóng đêm. Hiện giờ, hắn lại cho cô một liều thuốc trợ tim, khiến cô cảm thấy kỳ kiểm tra sau cùng đầy khủng bố kia chưa chắc sẽ chôn vùi toàn bộ nỗ lực suốt gần mười năm của cô. Hiện tại, có phải sự dự định và hi vọng của cô đã lớn hơn một chút?
Đương nhiên, bản thân Lam Anh cũng biết, ba năm trước Phó Thanh Ly nói một kiểu, ba năm sau lại nói một kiểu khác, hắn đối với cô lòng dạ khó đoán, lời của hắn nhất định không đáng tin. Đối diện với đợt sát hạch cuối cùng, Lam Anh cảm thấy có một tia hy vọng vẫn khác không có chút hy vọng nào.
Lam Anh đẩy cửa đi vào nhà. Lúc đóng cửa xong, cô phát hiện giày chỉ còn một đôi, biết ngay hai cô gái kia còn chưa trở về, cô cũng để cửa cho bọn họ. Sau đó, Lam Anh trở về phòng mình đi tắm. Cổ vừa tắm vừa nghĩ đến cảm giác lúc tay Phó Thanh Ly chạm vào người và cả lúc hắn hôn lên môi cô, cô bắt đầu buồn nôn.
Cô hận bản thân không chiến thắng được cơn buồn ngủ, khiến hắn có cơ hội giở trò. Tỏ thái độ với hắn không có lợi gì cho cô, giống như lúc cô ngủ, có lẽ Phó Thanh Ly sẽ không có hành động gì, nhưng cô vừa tỉnh dậy, rất có khả năng hắn cố ý muốn xem phản ứng của cô. Đối với Lam Anh mà nói, Phó Thanh Ly đáng sợ hơn Tang Cung. Cô nằm trên giường, nhắm mắt, sau khi cơn buồn ngủ ập đến, cô nhanh chóng chìm vào giấc mơ.