Nửa đêm có người đè lên giường sau lưng cô, Lam Anh mở mắt ra, đèn đang tắt, người phía sau nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích, đừng để r3ách vết thương.”
Là giọng Phó Thanh Ly, cô thật sự không dám nhúc nhích.
Tay Phó Thanh Ly bám vào người cô, hắn 2ở ngay sau gáy cô, hỏi: “Tại sao không phản kháng? Cho dù không phải đối thủ của Tang Cung, thân thủ của cô cũng có thể so chiều5 với hắn...” Mỗi lần nói chuyện với cô, hắn đều tự lẩm bẩm, rất lâu sau quả nhiên hắn lại tự trả lời câu hỏi này: “Bỏ đi, tôi qu4ên mất trên người cô bị thương.”
Lam Anh vẫn căng cứng người như cũ.
Khi người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông mạnh mẽ kết hợp với nhau, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người
Tin tôi đi, có vô số người đàn ông hy vọng có được em...”
Lam Anh nhắm mắt lại
Sự sợ hãi của Lam Anh với Phó Thanh Ly và Tang Cung là hoàn toàn khác nhau
Bất cứ lúc nào Tang Cung xuất hiện đều mang tính công kích tuyệt đối, sẽ khiến người ta bày ra tư thế phòng ngự hoặc là tấn công, giống như một người khiêu chiến mang chiến thư, lúc nào cũng có thể khiến người ta ứng chiến.
Tay Phó Thanh Ly mò đến tay cô trong bóng t0ối, sau đó đan mười ngón tay với cô.
Cô gái trong lòng giống như một pho tượng gỗ, cho dù hắn làm gì, cô cũng mặc cho hắn làm cái đó, cơ thể cũng giống như hòn đá, hô hấp căng thẳng không có cách nào đều đặn.
“Em đang nghĩ gì thế?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên trong bóng tối, khiến đầu óc vốn căng thẳng cao độ của Lam Anh lập tức căng chặt hơn.
“Hôm nay Tang Cung nói cái gì?” Hắn hỏi: “Tôi biết hắn muốn em, em là hạt giống cả tôi và hắn đều muốn
Trên người em có phẩm chất riêng những cô gái khác không có, tính cách càng kiên định thì càng có tính khiêu chiến.” Hắn chụp lấy tay cô, nói: “Mặt em, cơ thể em, tất cả trên người em đều vô cùng có tính khiêu chiến
Mà Phó Thanh Ly thì khác, sự sợ hãi của cô đối với Phó Thanh Ly hoàn toàn đến từ nội tâm
Phó Thanh Ly không cần làm cái gì cả, chỉ cần đứng ở trước mặt cô, cô đã bắt đầu run rẩy, không biết phải làm sao.
Phó Thanh Ly ngửi tóc cô, nói: “Vẫn là mùi hôm qua.” Cơ thể Lam Anh đờ ra, người phía sau cười, “Số 7, cơ thể em rất đẹp
Giống như tượng nữ thần chạm ngọc, nếu như xóa vết sẹo ở phía trên đi, em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, không, bây giờ vẫn là một cô gái.”
Lam Anh lại bắt đầu buồn nôn, giọng Phó Thanh Ly đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn nói: “Nếu như em dám nôn ra, tôi sẽ bắt em nuốt xuống.” Lam Anh cổ ép phản ứng nôn ọe xuống
Phó Thanh Ly không cần làm cái gì cả, chỉ cần đứng ở trước mặt cô, cô đã bắt đầu run rẩy, không biết phải làm sao.
Phó Thanh Ly ngửi tóc cô, nói: “Vẫn là mùi hôm qua.” Cơ thể Lam Anh đờ ra, người phía sau cười, “Số 7, cơ thể em rất đẹp
Giống như tượng nữ thần chạm ngọc, nếu như xóa vết sẹo ở phía trên đi, em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, không, bây giờ vẫn là một cô gái.”
Lam Anh lại bắt đầu buồn nôn, giọng Phó Thanh Ly đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn nói: “Nếu như em dám nôn ra, tôi sẽ bắt em nuốt xuống.” Lam Anh cổ ép phản ứng nôn ọe xuống
Phó Thanh Ly rất hài lòng với phản ứng của cô, “Như vậy mới ngoan, tôi nói rồi, tôi và Tang Cung khác nhau, tôi muốn đưa em rời khỏi tổ chức, Tang Cung chỉ là muốn chiếm lấy em làm của riêng.” Lam Anh nhắm hai mắt lại, nhưng lúc nào giác quan cơ thể cũng bắt được phản ứng của hắn, Hắn nói: “Bây giờ, em ngủ đi.” Lam Anh nhắm mắt lại không nhúc nhích, nhưng cơ thể căng thẳng đã bán đứng cô, Phó Thanh Ly lại mở miệng: “Số 7! Tôi ra lệnh cho em ngủ đi.” Lam Anh nhắm chặt mắt lại, bắt đầu đếm hơi thở của mình, 1, 2, 3, 4, 5..
Sau một lúc, cuối cùng cô cũng ngủ
Chỉ là trong mơ, cô mơ thấy có một con rắn độc lớn quấn chặt lấy mình, cái lưỡi đỏ tươi của con rắn liếm trên mặt, trên người cô, khiến cô cảm thấy toàn thân lạnh run
Đêm hôm đó cô ngủ rất yên ổn, buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, cô bị tiếng ồn ào đánh thức
Cô vẫn nằm ở trên giường, mặt đất bừa bãi, thủy tinh vỡ đầy ở cửa sổ, hàng rào cửa sổ cũng bị gãy mấy chân
Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn căn phòng bừa bãi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?” Cô lim dim buồn ngủ, ánh mắt mơ màng, nhìn người trong phòng có chút không hiểu gì cả
Bảo vệ đi qua kiểm tra, nói: “Có người đánh nhau ở đây à?” Anh ta hỏi Lam Anh: “Ban đêm cô có nghe thấy tiếng động gì không?” Lam Anh lắc đầu, “Không, tối hôm qua tôi uống thuốc nên ngủ say, tôi không biết có ai đến đây cả.” Bảo vệ: “Xem camera đi.”
Lam Anh không biết sau đó điều tra thế nào, có điều ngày cô sắp xuất viện, y tá đến nói với cô: “Số 7, chuyện ngày đó camera hiển thị có người ban đêm xông vào phòng bệnh của cô, sau đó huấn luyện viên của cô phát hiện ra, hai người đánh nhau
Người xông vào phòng bệnh là Tang Cung.”
Lam Anh mím môi, nhất thời không biết mình có tâm trạng thế nào
Ở trong mắt cô, Tang Cung cũng được, Phó Thanh Ly cũng được, đều là cá mè một lứa, cô thật sự không cảm thấy hai người đó có gì khác nhau
Bây giờ nói với cô Phó Thanh Ly và Tang Cung đánh nhau, hắn là bảo vệ con mồi của mình không bị người khác trộm đi à?
Chỉ có thể hiểu như vậy, chẳng lẽ còn cần mình cảm ơn
Y tá nhắc nhở: “Vết thương vừa mới bắt đầu kín miệng, đừng huấn luyện quá mức
Đề nghị tốt nhất là một tuần sau mới vận động thích hợp.” Lam Anh gật đầu, kiểm tra thì phát hiện mình chỉ có mấy bộ quần áo để thay
Cô xách thẳng ra cửa, lên xe bệnh viện bố trí, trong tay tài xế có danh sách, lần lượt đưa người xuất viện cùng một ngày về chỗ ở của mình
Lam Anh là người thứ ba, lúc đến chỗ ở, cô xuống xe, tất cả mọi người trong chỗ ở vẫn như cũ
Huấn luyện viên lễ nghi đứng ở cửa, kẹp điếu thuốc trong tay, cong mối nhìn cô, nói: “Chào mừng về nhà” Lam Anh gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Cô mang quần áo về phòng mình, ôn tập và tự học chương trình học bị chậm trễ ba ngày nay trong phòng.
Huấn luyện viên lễ nghi đứng ở cửa phòng cô, giơ tay gõ cửa, nói: “Giáo viên ở trường em hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm bệnh tình của em, rất lo lắng
Chỉ sợ em không có cách nào đến trường học được nữa.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Huấn luyện viên lễ nghi gật đầu, xoay người đi, lưu lại một chút khói ở cửa
Lam Anh cúi đầu, lại đọc sách.
Buổi tối cô tham gia huấn luyện đúng giờ, Phó Thanh Ly đứng ở trước mặt bọn họ, đường nét cơ thể rõ ràng đi qua đi lại trước mặt bọn họ, giọng nói lạnh lùng mang theo sự rét lạnh, hắn nói: “Trừ số 7, hôm nay những người khác tham gia hạng mục lặn nước.” Hắn dừng lại trước mặt Lam Anh, nói: “Em vào rừng cây, chạy chậm hai tiếng
Nếu như vết thương có dấu hiệu rách ra thì nhớ dừng lại.”
Lam Anh: “Vầng, huấn luyện viên.” Một cô bé khác nghiêng đầu nhìn Lam Anh một cái, Phó Thanh Ly hỏi: “Em có ý kiến à?” Cô gái lập tức trả lời: “Không ạ, huấn luyện viên” Phó Thanh Ly nói: “Xuất phát!”
Lam Anh chạy chậm hai tiếng, tốc độ của cô đều đặn lại cẩn thận, không để vết thương rách ra
Ngày hôm sau cô đi học lại, bạn học trong trường học nhìn thấy cô, rối rít vây lại: “Lam Anh, cậu đỡ sốt chưa? Biết cậu bị bệnh, mọi người chúng tớ đều rất lo lắng, ban đầu còn nói phải đến nhà cậu thăm cậu, nhưng thấy Lý nói nhà cậu không tiện, không cho đi.”
Lam Anh nhìn bọn họ, bày tỏ lòng cảm ơn của cô
Lần đầu tiên cô biết, hóa ra nhân duyên của mình ở trong lớp tốt như vậy, thật hay giả không biết, nhưng bọn họ có thể nói ra như vậy đã chứng minh có chuyện như vậy rồi.
“Lam Anh, đây là để bài tích cóp ba ngày nay, cậu xem đi
Có thời gian thì làm một chút.” Lớp trưởng cầm đề thi qua cho cô, Lam Anh nhìn một cái, gật đầu, “Cảm ơn cậu.” Buổi trưa lúc ăn cơm ở nhà ăn, Sài Tranh Vanh bê đa thức ăn trong tay xuất hiện ở trước mặt cô, Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cảm thấy người này thật là âm hồn bất tán
Sài Tranh Vanh nói: “Bạn học của em nói em bị bệnh mấy ngày rồi, bệnh gì thế? Anh đến không gặp được em, em đi đâu vậy?”
Lam Anh cúi đầu uống canh, nói: “Bị bệnh, còn có thể làm gì?” “Bệnh gì?” Anh ta hỏi, thấy Lam Anh không để ý đến mình, lại nói: “Lại không nói chuyện rồi, nói chuyện với anh, em cũng đâu miếng thịt nào
Anh đang quan tâm em, là sự quan tâm giữa bạn bè, đây là chuyện thường tình giữa người với người, em có hiểu không?”
Lam Anh vẫn không để ý đến anh ta, tiếp tục uống canh
Sài Tranh Vanh nói: “Này, ân nhân, em đối xử với người báo ơn cho em như vậy à?” “Tôi không bắt anh đến báo ơn, tôi cảm thấy anh rất phiền.” Lam Anh nói: “Anh có thể đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa không?” Sài Tranh Vanh nhún vai: “Anh là một người biết ơn, không giống một số người.”
Lam Anh đoán một số người anh ta nói chính là cô.
Suy nghĩ một chút, cô mới nói: “Anh Sài, tôi cảm thấy tôi có mấy lời thật sự phải nói lại một lần nữa
Tôi không biết rốt cuộc tại sao anh phải quấn lấy tôi, nếu như nhất định phải báo ơn, anh đã làm rồi, nhưng anh có thể đừng ngày ngày đến tìm tôi không? Tôi rất tò mò, anh không làm việc, anh nuôi mình thế nào? Con người nếu như không có lý tưởng thì có khác gì cá ướp muối? Lý tưởng của anh là gì? Hay là được ngày nào hay ngày ấy?”