Công Tước



“Anh Sài, anh làm gì thế?” Cô lạnh nhạt hỏi

Sài Tranh Vanh nói: “Chụp ảnh em, trước kia luôn nhìn thấy em mặc đồng ph3ục học sinh, chưa từng thấy em mặc váy, đột nhiên phát hiện em mặc váy thật sự rất đẹp.” “Cảm ơn, nhưng không cần, xin anh x2óa đi, nếu không tôi nói với bảo vệ, sao người ngoài trường lại vào được đây?”

“Anh được đặc cách mà

Người t5rong trường học đều biết em là ân nhân cứu mạng của anh, đều cho anh cơ hội biểu hiện” Sài Tranh Vanh nói: “Hơn nữa anh tự n4guyện xin làm nhiếp ảnh gia của buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên anh ở đây.”

Lam Anh lạnh lùng 0nhìn anh ta một cái, không muốn nói với anh ta thêm một câu, xoay người đi thay quần áo.

Sài Tranh Vanh không có cách nào qua đó cùng cô, ở lại tại chỗ tiếp tục chụp ảnh.


Thay quần áo xong, cô vốn không có hứng thú với buổi lễ nên ngồi ở trong lớp làm bài tập

Sau khi làm được hai phần bài tập thì nghe thấy tiếng Sài Tranh Vanh truyền đến: “Em chăm thế?”

Lam Anh không lên tiếng, tiếp tục làm bài tập.

Sài Tranh Vanh giơ máy ảnh lên hướng về phía cô chụp mấy bức rồi ngồi xuống đối diện cô, xem bài tập cô làm xong, cầm lên đọc, “Lợi hại, lợi hại hơn anh nhiều, ít nhất số và chữ vừa thẳng vừa đẹp.” Lam Anh giống như không nghe thấy lời khen ngợi của anh ta, tiếp tục làm bài, hết trang này đến trang khác

Lúc cố định viết nốt phần còn lại, Sài Tranh Vanh giơ tay ra ẩn lẩy: “Ân nhân, em còn như vậy, anh sẽ không khách sáo với em đâu.”

Lam Anh: “Anh không khách sáo với tôi thế nào?”

Anh ta nói: “Anh sẽ nói với người khác, em còn nhỏ tuổi chỉ biết học tập, không yêu đương không hiểu tình cảm, bây giờ ngay cả buổi lễ cũng không tham gia, trong lòng em không có tình yêu.”


Lam Anh: “Không liên quan đến anh, anh còn như vậy, tôi không khách sáo với anh đâu.”

Sài Tranh Vanh hỏi: “Em không khách sáo với anh thế nào?”

Lam Anh lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh bỏ tay ra.” Sài Tranh Vanh lắc đầu: “Không bỏ, anh muốn xem xem em không khách sáo với anh thế nào.”

Sau đó Lam Anh giơ tay đấm vào mũi anh ta, đánh cho máu mũi anh ta bay thẳng ra ba nghìn mét.

Sài Tranh Vanh kinh hãi: “Em..

em lại dám đánh anh?!”

Lam Anh: “Là anh tự chuốc lấy.” Cô hất tay anh ta ra, cúi đầu tiếp tục làm bài

Sài Tranh Vanh che mũi tìm nước rửa mặt

Lam Anh thấy có mấy giọt máu nhỏ lên sách, cô lấy khăn giấy lau đi, tiếp tục làm bài tập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui