Công Tước



Dựa theo tính toán mua nhiều thêm một chút, cuối cùng chất đầy một cái xe đẩy lớn, cô bé kia phụ trách đẩy xe, Lam Anh phụ trách chọn

Bởi vì cô chọn trúng hãng không đủ số lượng, cho nên cô chỉ có thể chọn những thứ khác cho đủ số lượng

Lam Anh quay đầu lại, vừa nhìn thấ4y cô gái sau lưng, cô lập tức ngây ra tại chỗ

Cô đã nhìn gương mặt xinh đẹp đáng yêu lại tinh xảo này vô số lần ở trong ảnh

Cô gái đó nói: “Tôi không có rồi! Làm thế nào đây?!”

Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh, xị mặt ra, nói: “Tôi không vui!” Cô bé đẩy xe nghiêng đầu nhìn Lam Anh, Lam Anh nghe thấy mình ôn hòa mở miệng: “Vậy cô lấy một ít của tôi không? Tôi cũng có thể đổi hãng khác.”

Yển Đại Bảo chớp đôi mắt to, lại gãi cái vết muỗi đốt trên má, nói: “Có thật không? Vậy tôi lấy thật nhé!” Nói xong, cô gái đó chạy đến đẩy xe đẩy của mình đến cạnh xe đẩy của Lam Anh, động tác nhanh nhẹn lại lưu loát lấy hết băng vệ sinh trong xe đẩy của Lam Anh bỏ vào xe đẩy của mình.

Lam Anh: “Tôi dùng hãng nào cũng được, có thích cái này, vậy thì cho cô hết đấy.” Yến Đại Bảo vui vẻ đẩy xe đẩy, cong cái mông lên chạy về phía một bóng người cách đó không xa: “Ba! Ba xem này, con tìm được rồi!” Khoảnh khắc đó máu trên người Lam Anh đông cứng lại, cô bám vào xe đẩy, bám chắc lắm mới khiến mình không bị ngã xuống đất.

Cô bé đẩy xe hỏi: “Chị làm sao thế?” Lam Anh quay đầu nhìn cô bé, cười nói: “Không có gì..

có thể là hơi đói, không đứng vững nữa, chúng ta mau mua đồ đi, mua xong rồi đi ăn.” Cô bé gật đầu, cô bé còn nhỏ cho nên tràn đầy khát vọng và tò mò với các loại đồ ăn

Hai người dựa theo danh sách đồ cần mua mua xong đồ, sau đó đẩy đi tính tiền

Có rất nhiều người đứng xếp hạng tính tiền, cô lại nhìn thấy Yến Đại Bảo

Yến Đại Bảo đi tay không, chậm rãi đi qua đi lại, theo sau có mấy người đẩy xe đi ra ngoài


Đột nhiên tiếng Yến Đại Bảo truyền đến: “Đồ lưu manh!” Lam Anh gần như theo bản năng nhảy lên, lập tức nhảy cách xa quầy thu ngân, bay ra khỏi một đồng người, nhanh chóng chạy về phía Yến Đại Bảo

Sau đó, cô thấy Yến Đại Bảo đang dùng cái chân đi giày da nhỏ đạp lên chân một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, ra sức nghiến

Khuôn mặt xinh đẹp cố gắng làm ra vẻ mặt ghê gớm, mặc dù cuối cùng hiệu quả chỉ là một tiểu mỹ nhân tức giận, Yến Đại Bảo hung ác nói: “Trên chân hắn có máy quay, hắn muốn quay quần lót của con! Đồ lưu manh!”

Người đàn ông đẩy xe lười biếng quay đầu lại, giơ tay tháo cái kính đen trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi huênh hoang lại mang theo chút tà ác.

Lam Anh mở to hai mắt, cô nhớ người này! Cô nhớ người này!

Chính là cái người dẫn rất nhiều người đến cô nhi viện, sau đó ông ta chọn rất nhiều bé trai và bé gái rời khỏi nơi đó, sau đó còn tố cáo cái cô nhi viện phi pháp đó, hoàn toàn đình chỉ nơi tối tăm, khiến người ta tuyệt vọng kia.

Ông ta chính là ba của Yến Đại Bảo, cho nên cơ hội của tất cả bọn họ đều là người này cho.

Hình như có chút cảm động, lại có chút khó mà kiềm chế được kích động, cô từ từ lui về phía sau, đứng sang bên cạnh, cách làm người nhìn hai ba con bên trong

Cái tên biến thái cuồng chụp trộm đó đang lăn lộn gào khóc trên đất, vết máu thấm ra khỏi khe giầy, để lại dấu vết trên mặt đất

Sau đó Yển Đại Bảo hét chói tai đá giày đi, uất ức: “Ba, bẩn quá!” Yển Hồi tức giận: “Chặt chân hắn đi, dám chụp trộm Yển Đại Bảo của ông đây, móc luôn mắt đi!” Lam Anh không nhịn được cười nhìn Yển Đại Bảo uất ức muốn chết nhấc cái chân đã đá giày đi lên, sống chết không đi giày

Rất nhanh có người mang một đội khác đến cho cô, lúc này cô mới thay giày rồi yên tĩnh lại

Cô còn chu cái miệng nhỏ nhắn lên trợn mắt nhìn tên biến thái kia, còn nói: “Ba, chúng ta dạy dỗ hắn! Để sau này hắn không thể chụp trộm con gái nữa! Thật là quá đáng! Trong nhà hắn chắc chắn vẫn còn rất nhiều ảnh chụp trộm!” Yến Hồi nói: “Giết chết! Giết chết.”

Yến Đại Bảo do dự một chút, vội vàng kéo cánh tay Yến Hồi, nói: “Không được ba, mami nói xã hội có luật pháp, chúng ta không thể giết người, như vậy là không tốt!” Lam Anh nhìn cô gái nhỏ đáng yêu đó, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, lúc nói chuyện thịt trên má cô còn lắc lư, đặc biệt là cái vết muỗi đốt càng rõ ràng hơn.

Lam Anh xoay người từ từ rời đi, dường như càng có lòng tin đối với tương lai cố hy vọng.


Một cô gái ngay cả dùng bạo lực cũng đơn thuần như vậy khiến cô tràn đầy mong đợi vô hạn.

Một bóng người lao đến từ phía đối diện và vào Lam Anh: “Tránh ra tránh ra! Va vào sẽ không chịu trách nhiệm đâu! Tớ cũng phải xem náo nhiệt..

ôi ôi! Một tệ của tớ!”

Hai nam sinh sau lưng thở hổn hển đuổi theo cô gái đang chạy kia: “Ngũ, tiền của cậu!” “Mẹ kiếp, một tệ của tớ! Rơi vào trong khe rồi!”

Lam Anh quay đầu nhìn thấy cô gái lưu manh đó đang cong mông lên quỳ xuống đất, đang nghĩ cách dùng để khều một tệ rơi trong khe hở

Đây chính là cuộc sống tương lai mà cô hy vọng, có thể tự do tự tại sống ở trước mặt mọi người, không cần qua lại giữa ban ngày và ban đêm, không cần ra ngoài cũng phải báo cáo thời gian, không cần mua đồ cũng chỉ có thể đúng giờ quy định..

Cô hy vọng cô có đầy đủ thời gian có thể chạy đến chỗ nhiều người xem náo nhiệt

Cô hy vọng sau này cô cũng có đầy đủ thời gian đi khều một tệ trong khe hở, cuộc sống cô muốn, ngay cả không khí cũng tràn đầy hơi thở tự do

“Tổng cộng là hai nghìn ba trăm sáu mươi chín tệ

Xin hỏi em có muốn mua túi đựng đồ không?” Nhân viên bán hàng cười hỏi

Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Trả tiền xong, hai người đẩy hai chiếc xe đi ra ngoài cửa

Một vòng người vừa nãy còn vây quanh không biết đã giải tán từ lúc nào rồi, mà cô bé rơi tiền đó vẫn đang cong mông lên khẩu một tệ của cô, hai nam sinh đang ở bên cạnh đồng tâm hiệp lực cổ vũ cô: “Ngũ, còn chút nữa thôi, mau lên mau lên! A a..


ra rồi..

ôi ôi...”

Cô gái ngẩng đầu lên, cô có một đôi mắt sáng ngời lại tràn đầy trí tuệ, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo chút lưu manh, cô thở hổn hển nói: “Các cậu có thể dừng lải nhải nữa không? Ảnh hưởng đến tớ phát huy, không biết à?..” Lam Anh chất hàng lên xe, sau đó đưa cô bé kia đi ăn cơm

Ăn cơm xong, bọn họ theo tài xế trở về nơi ở.

Về đến nhà, cô đặt đồ trong căn phòng để đồ tập thể, sau đó lấy đồ mình cần dùng về phòng mình, cô bé kia cũng lấy một ít

Cô bày rượu vang đỏ lên giá để rượu, lại thuận tiện quét dọn xung quanh một chút

Huấn luyện viên lễ nghi đi đến, cô ta lấy một chai rượu vàng, đặt dụng cụ khui rượu trước mặt Lam Anh

Lam Anh không nói gì, mở nắp chai rượu, lại cẩm ly rượu đến, rót rượu vào ly cho huấn luyện viên lễ nghi, Huấn luyện viên lễ nghi cười, “Lúc ra ngoài, có phải cảm thấy thế giới bên ngoài rộng lớn hơn so với nơi này không?” Lam Anh không trả lời, huấn luyện viên lễ nghi rót một ly rượu khác, sau đó đẩy tới trước mặt Lam Anh, cười nói: “Uống với tôi một ly.” Lam Anh nhận lấy ly rượu, cụp mắt xuống, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm.

Huấn luyện viên lễ nghi uống một ngụm rượu, nói: “Tối hôm qua, em đoán huấn luyện viên nói gì với tôi?”

“Anh ta nói với tôi, bảo tôi hiến tặng em, anh ta sẽ cho tôi tự do.” Cô ta cẩn thận quan sát Lam Anh: “Thật xinh đẹp.” Cô ta giơ tay sở mặt Lam Anh, nói: “Đáng tiếc, người phụ nữ xinh đẹp sẽ luôn trở thành mục tiểu cướp đoạt đầu tiên của đàn ông.” Lam Anh vẫn không mở miệng, nhưng trái tim đang phát run

Huấn luyện viên lễ nghi cười, “Đừng sợ, tôi ấy..

vẫn chưa mất nhân tính đến mức đó

Tất cả những gì em trải qua bây giờ đều hơn nhiều những thứ tôi đã từng trải qua

Tôi hiểu hơn ai hết, em đi được đến ngày hôm nay có bao nhiêu khó khăn

Huống hổ, ban đầu tôi yêu anh ta nên mới bằng lòng ở lại, sao tôi lại đồng ý đưa em cho anh ta chứ? Nếu như vậy thì em thành tình địch của tôi rồi.”


“Tôi là số 7 của nhóm lần đó, em là số 7 của nhóm lần này, hai chúng ta có nhiều điểm giống nhau như vậy, tôi không nỡ

Huống hồ tôi còn trông cậy vào em để thoát khỏi cảnh khốn cùng bây giờ.” “Chúng ta trải qua những chuyện giống nhau, có điều chúng ta lại không giống nhau.” Cô ta giơ tay cọ vào mặt Lam Anh, Lam Anh cố nhịn cảm giác buồn nôn, đứng im không nhúc nhích

“Tính chúng ta thật sự không giống nhau, tối quá nóng, mà em quá lạnh, cho nên, tôi hy vọng số phận của chúng ta cũng đừng giống nhau.” Cô ta đột nhiên chụp lấy cổ Lam Anh, nói: “Đừng đồng ý với bất cứ ai! Đừng để tôi cảm thấy mình là một con hế, tôi đặt hết hy vọng vào em, nhưng em lại khiến cho tôi thất vọng! Em nghe thấy chưa?!” Lam Anh sợ hãi gật đầu, ra hiệu mình nghe thấy rồi

Huấn luyện viên lễ nghi từ từ buông tay ra, sau đó cô ta nói: “Còn ở đây nữa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát điên

Tôi ở lại là vì đàn ông, nhưng kết quả là ngay cả người đàn ông của mình tôi cũng mất, bây giờ tôi còn cái gì chứ?” Lam Anh muốn nói còn hy vọng, còn hy vọng không đếm hết, nhưng làm thế nào cô cũng không nói ra miệng được

Cô bảo vệ cổ, không tự chủ được lui về phía sau một bước

Huấn luyện viên lễ nghi: “Uống rượu đi, nếu không, quá lãng phí.” Cô ta nói rồi ngửa đầu uống ly rượu trong tay, rồi chậm rãi trở về phòng mình

Lam Anh chậm rãi nhấm nháp hết ly rượu, sau đó cô đi rửa ly, trả về chỗ cũ rồi trở về phòng ngủ

Một tuần sau, Bán Bạch nghỉ học ở trường, dọn khỏi nơi ở.

Lại một tuần sau, một cô bé tám tuổi vào ở.

Sau đó Tử Sa xuất hiện bên cạnh Phó Thanh Ly trong huấn luyện đêm khuya, cô ta giống như là vật phụ thuộc vào Phó Thanh Ly, trừ việc phải nghe theo tất cả mệnh lệnh của Phó Thanh Ly, còn phải sẵn sàng dùng cơ thể mình đổi lấy sự coi trọng của hãn mọi lúc.

Lúc bọn họ chạy điên cuồng trong đêm tối, Tử Sa cũng không cần liều mạng như vậy nữa, cô ta chỉ cần ở bên cạnh Phó Thanh Ly, có lúc còn phải chịu đựng hứng thú đột nhiên nổi lên của hắn

Có lẽ đổi với Tử Sa, đó là lựa chọn tốt nhất, còn đối với Lam Anh, cô vẫn kiên định cảm thấy mục tiêu và lòng tin của mình quyết không dao động

Cô có nhiều nguyện vọng cần cô cố gắng thực hiện như vậy, cô tuyệt đối không thể thua ở giữa đường

Cô gái mới vào rất nhanh bị đào thải, ngay sau đó lại một cô gái khác vào ở

Con đường sinh tồn tàn khốc không cẩn thích ứng với bất cứ ai, mà yêu cầu bất cứ ai đến cũng phải thích ứng với nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui