“Tang Cung, anh không thiếu phụ nữ, đừng có nhắm vào người của tôi.” Ngón tay Tang cung bám vào lưới vây, trong bóng tối ánh mắt hắn n3hư dã thú mang theo mấy phần cuồng nhiệt, “Đưa cô ta cho tôi! Phụ nữ bền tối tùy anh chọn!” Phó Thanh Ly cười, “Chỉ có cô là không đư2ợc, tôi vẫn hi vọng cô mang đến cho tôi nhiều vinh dự hơn.” Tang Cung lại đấm mạnh lên lưới vây, cả lưới vây vì lực của hắn mà lắc lư5, phát ra tiếng ẩm ẩm cực lớn
Hắn nhếch mép với Phó Thanh Ly, lộ ra hàm răng: “Tôi sẽ có được cô ta!”
Phó Thanh Ly đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Tang Cung, khẽ cười một tiếng
Chạy băng băng trong rừng ba tiếng, Lam Anh dẫn đầu đến mục tiêu đầu tiên, ba người còn lại sau lưng vẫn không biết đang ở đâu
Mười phút sau cô mới dừng lại, sau khi cơ thể và hô hấp ổn định, cô lấy một chai nước trên xe ra uống một ngụm, sau đó cô mở cửa xe, ngồi vào
Phó Thanh Ly đứng đưa lưng về phía cô, vẫn nhìn chằm chằm rừng cây, đợi người tiếp theo, Lam Anh ngồi ở trong xe, xung quanh yên tĩnh, trừ tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến, rừng cây bốn bề nguy cơ dường như lập tức trở thành đêm hè yên tĩnh lại xinh đẹp
Hai mươi phút sau, người thứ hai lao ra khỏi rừng cây, lại tám phút sau, người thứ ba lao ra khỏi rừng cây
Phó Thanh Ly bấm cái đồng hồ trong tay, hắn xoay người đi đến xe: “Hết giờ.” Xe Jeep khởi động, sau khi lái đi rất xa, cô bé cuối cùng kia mới lảo đảo xuất hiện ở lối ra cánh rừng, cô bé nhìn cái xe Jeep đã đi xa, liều mạng nhấc chân chạy theo, sợ mình bị vứt lại trong rừng cây đen kịt.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã biến mất ở trong màn đêm
Ba người trên xe ngồi ở phía sau, ai cũng nhắm mắt dựa vào xe, cho đến lúc chiếc xe đột nhiên dừng lại
Giọng Phó Thanh Ly đột nhiên vang lên trong bóng tối: “Xuống xe.” Lam Anh bước xuống xe đầu tiên
Ba người đứng xếp hàng, Phó Thanh Ly ngồi ở trên xe, trong xe không có ánh đèn, giọng hắn vang lên trong bóng tối: “Số 9 ở lại
Những người khác quay về” Số 9 là Bán Bạch, lúc nghe thấy tên mình, cơ thể cô ta cứng đờ, hai người còn lại đã xoay người rời đi
Sau khi Tử Sa rời đi, bây giờ cô ta là người lớn tuổi nhất trong bốn người, mười chín tuổi, đang học năm thứ hai đại học
Phó Thanh Ly đẩy cửa xe ra: “Lên xe.” Bán Bạch cặng người lại, siết hai tay lại thành nắm đấm, mím môi, cúi đầu, cơ thể không khống chế được run lên
Nếu như nói lúc nhỏ bọn họ không biết gì cả, vậy thì bây giờ, thử nên biết bọn họ đều đã sớm biết, ngay cả Lam Anh cũng hiểu là chuyện gì, càng đừng nói là những người khác
Cơ thể Bán Bạch không khống chế được phát run
Cô ta cúi đầu, siết chặt tay lại hoàn toàn không có cách nào buông ra, móng tay tròn nhẵn đâm vào lòng bàn tay, răng va vào nhau, run rẩy kịch liệt
Phó Thanh Ly cười một tiếng “Sợ như vậy à? Chuyện sợ hơn vẫn còn ở phía sau.” Hắn khởi động xe, nhanh chóng lái ra ngoài
cửa nhà bị đóng lại, Lam Anh để cửa, hai người trong phòng đều không nói gì, bọn họ trở về phòng của mình, giống như trước kia cọ rửa cơ thể, thay quần áo, lên giường ngủ
Lam Anh nằm thẳng ở trên giường, cố nhắm hai mắt lại, bóng tối khiến thính giác và khứu giác của cô càng nhạy bén hơn
Phía xa ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng xe ô tô lái qua, tiếng côn trùng trong đêm khuya vô cùng rõ ràng
Sau khi vận động ở cường độ mạnh cơ thể mệt mỏi như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô không có cách nào ngủ được
Trong đầu dường như nghĩ đến lời của huấn luyện viên lễ nghi, cô ta nói cái gì nhỉ? “Huấn luyện viên của tôi đang gọi tôi, tôi phải giải quyết tất cả nhu cầu của anh ta.”
Cô ta lại nói: “Bỏ đi, nói em cũng sẽ không hiểu đâu
Nhưng tôi hy vọng em đừng trở thành cái dáng vẻ như tôi là được rồi, dù sao, hy vọng vẫn đang ở trước mắt, chỉ cần một suy nghĩ sai lầm là sẽ hủy đi tất cả hy vọng và cơ hội.” Cô ta còn nói: “Phó Thanh Ly sẽ không tiếc bất cứ giá nào dụ dỗ em, uy hiếp em, để em chủ động dâng mình cho anh ta
Nếu như em muốn giống Tử Sa thì em đồng ý, nếu không thì...” Nếu không thì cái gì? Huấn luyện viên lễ nghi không nói, nhưng cô biết, nếu không cô sẽ giống như Tử Sa, sẽ giống như huấn luyện viên lễ nghi, trở thành món đồ riêng của Phó Thanh Ly, hy vọng đời này của cô sẽ bị hủy trên tay Phó Thanh Ly, cho nên cô không thể bị bất cứ uy hiếp cám dỗ nào áp đảo, nếu không, mọi phấn đấu đến bây giờ đều uổng công
Trong bóng tối, tay Lam Anh từ từ siết chặt lại
Cô nghĩ đến sắc mặt kinh sợ, sợ hãi, tuyệt vọng thậm chí nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không đọc được của Bán Bạch
Lam Anh biết sớm muộn mình sẽ có ngày đó, cũng sẽ gặp phải số phận giống như Tử Sa, Bán Bạch
Có lẽ sau khi cô tròn mười tám tuổi, huấn luyện viên cũng đột nhiên nói với cô, “số 7, ở lại.” Lam Anh nghĩ đến cảnh tượng đó, cơ thể cô không tự chủ được run lên
Đúng vậy, tất cả, tất cả mọi người ở đây đều sợ huấn luyện viên bên cạnh mình.
Nam, nữ, lớn, bé không có ai không sợ
Đối với bọn họ, huấn luyện viên là nhân vật khống chế quyền sinh sát, sự tồn tại như ma quỷ hơn mười năm
Lam Anh biết, cái gì cô cũng biết, loại cảm giác này giống như là thời xã hội nô lệ
Cho dù nô lệ có nhiều hơn nữa cũng không chống lại được tư tưởng tẩy não vua bảo thần nghe, khiến phần lớn nô lệ cam tâm trở thành sức mạnh thần phục vương quyền
Nhưng Lam Anh không có cách nào khống chế, mỗi khẩu lệnh của Phó Thanh Ly, mỗi câu nói của hắn đều có thể khiến cô run rẩy, khiến cô sợ hãi
Cô không biết mình phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với cái ngày kinh khủng đó
Cô nhắm chặt mắt lại, giống như ở trong bóng tối cô mới có thể tìm được sức mạnh
Hóa ra ngay cả cảm giác cũng có thể bị ảnh hưởng
Bây giờ cô cũng trở nên giống Phó Thanh Ly, nhìn rõ đồ vật trong bóng tối, ánh mắt cô cũng dần dần thích ứng với đêm tối
Sự ảnh hưởng của Phó Thanh Ly giống như dây leo có độc, từng chút từng chút vô tri vô giác quẩn quanh cô, khiến cô ngoan ngoãn cúi đầu ở trước mặt hắn, khiến cô không dám phản kháng với khẩu lệnh của hắn, thậm chí nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Chính vì vậy, cho nên cô mới muốn tìm đủ mọi cách thoát khỏi nơi này, thoát khỏi Phó Thanh Ly, thoát khỏi tất cả những gì có liên quan với hắn.
Nghĩ đến tên hắn, cơ thể Lam Anh không kiềm chế nổi run lên.
Lam Anh chậm rãi mở mắt ra.
Huấn luyện viên lễ nghi nói Phó Thanh Ly sẽ không tiếc bất cứ giá nào uy hiếp dụ dỗ, vậy có phải có nghĩa là hắn có quyền uy hiếp dụ dỗ, mà cô cũng có quyền cự tuyệt không? Nếu như ai cũng khuất phục sự uy hiếp dụ dỗ của huấn luyện viên, vậy ai sẽ trở thành người thắng cuối cùng?
Người đó chỉ có thể là cố.
Lam Anh nhìn lên trần nhà trong bóng tối
Phó Thanh Ly có quyền của hắn, mà cô cũng có quyền của mình, nhất định là như vậy, nếu không, toàn bộ huấn luyện ở căn cứ huấn luyện đều không có chút ý nghĩa nào cả
Bất cứ một người phụ nữ nào bị huấn luyện viên nhìn trúng cũng không chạy thoát được, vậy ai có thể đạt được mục đích cuối cùng? Hình như trong nháy mắt cô đã tìm được cách, cô không ngừng ra bạn cho mình, vì chấp niệm và mục tiêu của cô, cho nên bắt đầu từ bây giờ cô phải học từ chối Phó Thanh Ly.
Nhưng vừa nghĩ đến bóng dáng Phó Thanh Ly, cô vẫn không nhịn được rùng mình.
Cô tự nói với mình, không sao, cô vẫn chưa học được vượt qua sợ hãi kiên định với quyết tâm của mình
Tâm lý ám thị và áp bức cường độ cao trong tám năm khiến cơ thể và tất cả các giác quan của cô đều đã quen với khẩu lệnh của Phó Thanh Ly, nhưng không sao, giờ vẫn chưa tính là muộn, tất cả vẫn còn kịp.
Bây giờ cô mới học lớp mười, cách tuổi trưởng thành vẫn còn ba năm
Ba năm, cô nhất định phải vượt qua được sự sợ hãi đối với Phó Thanh Ly, học được cách từ chối khẩu lệnh của hắn vào thời khắc cuối cùng
Trong lòng Lam Anh dâng trào kích động, giống như chuyện cô sắp đạt được đang vẫy gọi cô
Cô không thể khuất phục sự sợ hãi của mình, giống như cô đợi bảy năm, cuối cùng cũng đến lúc cô vượt qua được bóng đen tâm lý do loài chó để lại cho cô
Vậy thì cô có thể tiếp tục chờ đợi, đến khi cô vượt qua được sự sợ hãi trong nội tâm về ngày đó
Mặc dù Lam Anh cũng biết đây sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng không sao, nhất định cô có thể, cô tin chắc như vậy
Cô lại nhắm mắt lại, để đầu óc mình trống rỗng, khiến mình chìm vào giấc ngủ
Buổi sáng ngày hôm sau lúc ngủ dậy, Bán Bạch và cô bé bị ném lại đó xuất hiện ở trên bàn ăn
Bán Bạch cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt như tuyết, không một chút sắc máu, hiển nhiên khẩu vị của cô ta không tốt, nhưng vẫn ép mình bình tĩnh dùng bữa.
Huấn luyện viên lễ nghi ngồi ở vị trí trung tâm, tao nhã chậm rãi dùng bữa sáng, rượu vang đỏ trong cái ly để cao lắc lư thành một vòng xoáy xinh đẹp trong tay cô ta
Cô ta ngửa đầu lên khẽ nhấp một ngụm, gật đầu khen ngợi: “Vang đỏ lần này không tệ.” Cô ta ngước mắt lên nhìn về phía Lam Anh, “Số 7, tuần này em tiếp tục mua đồ đi.”
Lam Anh: “Vâng, huấn luyện viên.” Cô ta tiếp tục cúi đầu ăn cơm, giống như vô số bữa sáng khác, tốc độ đều đặn, tao nhã, lại mang theo sự trân trọng với đồ ăn
Vẻ mặt cô bé kia ngây ngô, nhưng vẫn cố gắng học dáng vẻ ăn uống của huấn luyện viên
Cô bé vẫn chưa nhập học, vẫn cần tốn thời gian khiến cô bé biết chữ giống như một đứa trẻ bình thường
Cuộc sống khép kín trong cô nhi viện luôn khiến cho tất cả những đứa bé mới ra ngoài đều tự khép mình và nhát gan, cần phải dành nhiều thời gian để bọn họ khôi phục bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, Lam Anh và một cô gái khác đeo cặp sách lên ra khỏi nhà, chia ra đi về phía trường học của mình
Hai bên đường, mỗi người đi một bên, không trò chuyện gì với nhau
Chiếc xe màu vàng nhạt đi qua giữa bọn họ, bọn họ nghiêng đầu nhìn một cái, Bán Bạch ngồi ở sau xe, được người đưa đi học.
Nhưng Lam Anh biết, rất nhanh Bán Bạch sẽ bị nghỉ học, bởi vì cô ta cũng trở thành sản phẩm thất bại của căn cứ huấn luyện rồi.
Lam Anh nhìn về phía trước, chạy chậm đều đều.
Cô gái đối diện đột nhiên gọi có một câu: “Lam Anh!”
Lam Anh ngẩn ra, hơi dừng bước lại, khóe mắt liếc thấy cô gái kia cũng đang dùng tốc độ đều đều chạy
Cô lập tức khôi phục chạy bộ, nhìn về phía trước, không lên tiếng đáp lại
Cô gái kia nói: “Tôi không muốn giống như bọn họ! Tôi không muốn trở thành người giống bọn họ, tôi muốn đi học, tôi muốn học đại học, tôi muốn trở thành người duy nhất kia...” Lam Anh im lặng, một lúc sau cô nói: “Chúng ta là đối thủ cạnh tranh.” Cô gái kia nở một nụ cười, cô ta biết lời đó có ý gì, bọn họ là đối thủ cạnh tranh, chứng minh suy nghĩ của bọn họ giống nhau
Bây giờ cô ta học lớp mười hai, năm nay thi vào đại học, cô ta nhất định phải thi vào đại học Thanh Thành, lợi dụng cơ hội cuối cùng của mình, không để mình trở thành Tử Sa và Bản Bạch thứ hai
Lam Anh ở phía đối diện nhìn thẳng về phía trước, tư thế chạy bộ cũng đẹp như vậy, cho dù mặc đồng phục học sinh bình thường cũng không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc của cô
Trên mặt Lam Anh không có cảm xúc gì, cô biết, mình sẽ không nhận thua, tuyệt đối sẽ không
Vẫn chưa đến giờ vào lớp, học sinh trong lớp đều đang cười đùa vui vẻ, bạn ngồi cùng bàn của cô thấy cô đến, lập tức giơ tay ra với cô: “Lam Anh, bài thi tuần trước cậu lại đứng thứ nhất rồi!” Lam Anh đi thẳng đến trước chỗ ngồi của mình, quét mắt qua bài thi được phát
Cô theo thói quen tìm những lỗi sai trong bài kiểm tra không được một trăm điểm
Cô thuận tay gấp lại, nói: “Cảm ơn.” Người ngồi cùng bàn với Lam Anh là một cô gái đeo kính, hơi ngốc
Cô gái đó sùng bái nhìn Lam Anh: “Nếu như tớ có thể như cậu thì thật là tốt.” Lam Anh ngồi vào bàn, cầm bút trong tay, cúi đầu xem bài thi của mình
Cô ngồi thẳng người, không tìm nổi một chút tì vết nào trên nước da trắng nõn.
Cô gái kia nhìn mà hâm mộ, tại sao đều là người mà Lam Anh thì đẹp như vậy, người khác lại khó coi chứ? Lam Anh phát hiện ra ánh mắt cô, nghiêng đầu nhìn về phía cô, không lên tiếng, những ánh mắt đang hỏi
Cô gái kia vội vàng di chuyển ánh mắt, nói: “Tớ không nhìn gì cả, tớ vô tình liếc một cái, còn bị cậu bắt được thối, ha ha.” Lam Anh vẫn không nói gì, lại quay đầu lại xem bài thi, sau khi không phát hiện ra vấn đề gì, cô cất bài thi đi, bắt đầu chuẩn bị nội dung bài học.
Ngoài cửa sổ có bốn năm nam sinh và nữ sinh nhoài người nhìn vào bên trong
Một nữ sinh trong đó nhỏ giọng nhắc nhở, “Chính là cô ta..
cái người làm bộ làm tịch đang đọc sách đó! Các cậu nhìn dáng vẻ cô ta đi, nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì rồi!”
Một cô gái khác phụ họa: “Đúng vậy, trước kia lúc tớ học cấp hai học cùng trường với cô ta, tớ còn nhìn thấy cô ta đứng riêng với một nam sinh sau khi tan học nữa!”
“Không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy!”
Mấy người chen chúc ở cửa sổ, mồm năm miệng mười nhỏ giọng thì thầm, các bạn học khác trong lớp đều không dám ngẩng đầu lên, nhìn là biết rất kiêng dè mấy bạn học không biết ở đầu kia.
Sau khi xác nhận người, chuông vào lớp vang lên, mấy cô cậu học sinh kia vội vàng rời đi
Cô bé ngồi cùng bàn nhìn thấy rất lo lắng, định bụng nhắc nhở Lam Anh thì giáo viên bước vào, sau khi lớp trưởng hô “cả lớp đứng”, bạn học cả lớp đều đứng lên chào giáo viên.
Giáo viên Ngữ văn giảng bài lên bổng xuống trầm, rất nhập tâm
Sau khi chuông tan học vang lên, ông còn không quên nhắc nhở mọi người nhìn mấy chữ “Còn XXX ngày nữa là đến ngày thi đại học” trên tấm bảng đen phía sau, “Còn không cố gắng thì sẽ không kịp nữa đầu các em
Mọi người nhìn lần kiểm tra trước đi, trong lớp có một nửa được dưới tám mươi điểm, các em nói như vậy thì còn tham gia thi đại học thế nào hả? Thi trượt môn Văn thì những lời nói muốn thi đại học đều là nói suông...” Thầy Lý - giáo viên chủ nhiệm lớp Lam Anh thi thoảng sẽ nhắc lại những lời như vậy một lần
Mỗi lần phải nhắc tới nửa tiếng, nhắc đến nỗi sắp khiến các bạn học trong lớp phát điên rồi.
Lam Anh chống cằm, nhìn thấy Lý nói nước bọt bay tứ tung, cảm thấy dáng vẻ nói chuyện của ông rất dễ thương.
“..
Đáng khen ngợi nhất là bạn Lam Anh! Bạn ấy phát huy rất ổn định, lần nào thì cũng đứng thứ nhất, các em nhất định phải học tập giống như bạn Lam Anh.” Lam Anh giơ tay che mặt, hình như chủ nhiệm lớp không biết mỗi lần ông ấy khen ngợi cô và chế những người khác như vậy chỉ khiến cô bị mọi người cô lập hơn thôi
Ai thích bên cạnh có một người ưu tú như vậy làm nổi bật sự kém cỏi của những người khác chứ? Dĩ nhiên, những thứ này đều không đáng để Lam Anh buông lỏng, khiến mình trở thành người ưu tú nhất là mục tiêu ở bất cứ đâu của cố
Cuối cùng, thầy Lý kết thúc bài thao thao bất tuyệt của mình, đi ra khỏi lớp, người trong lớp lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lam Anh, vở bài tập của cậu đâu?” Lớp trưởng thu vở bài tập của mọi người rồi mang đến phòng làm việc cho thầy giáo.
Không lâu sau, lớp trưởng hốt hoảng chạy về, cô xông thẳng đến trước mặt Lam Anh, chạm tay lại thẩm thì bên tai Lam Anh: “Sau khi tan học cậu đừng lề mề ở lớp, tan học một cái là đi ngay, vừa nãy tớ đi đưa vở bài tập, nghe thấy bên chỗ cầu thang có mấy người đang bàn bạc, nói sau khi tan học sẽ chặn đường cậu!” “Mấy bạn học nữ đó có tiếng là nữ lưu manh trong trường
Bọn họ luôn cấu kết với người bên ngoài trường học, là bá chủ ở trường, mọi người đều rất sợ bọn họ, không biết tại sao tự dưng bọn họ lại không ưa cậu...”
Lớp trưởng xoa tay nói: “Không được, tớ phải đi nghe ngóng một chút!” Lam Anh: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu, nếu như không muốn bị phiền phức, cậu đừng quan tâm gì cả.” Lớp trưởng do dự một chút, dù sao cô cũng là một nữ sinh, rốt cuộc vẫn sợ, chỉ có thể ngồi xuống
Cô gái ngồi cùng bàn cũng nghe thấy cũng rất lo lắng
Lam Anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn đồ trong tay, nói: “Không cần lo lắng cho tớ, cảm ơn các cậu.” “Lam Anh, tan học tớ yểm trợ cho cậu, tan học một cái là cậu nhanh chóng đi luôn, đừng để bọn họ chặn đường!” Lam Anh: “Cậu không chịu nổi một đòn của bọn họ đâu, nếu như để mặt bị thương thì sẽ khó coi.” Cô gái kia nghẹn lời, đành giơ tay che mặt
Tiết học cuối cùng là tiếng Anh, lớp trưởng và cô gái ngồi cùng bàn đó không ngồi yên nổi, càng đến gần thời gian tan học, bọn họ càng căng thẳng, hình như đều không nghe giáo viên giảng bài
Lam Anh là người trong cuộc bị người để mắt tới lại không có một chút phản ứng nào cả, cô nghiêm túc nghe giảng, ghi chép, không hề lãng phí thời gian
Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên, giáo viên vừa ra khỏi lớp, cô gái cùng bạn đã bắt đầu giục Lam Anh, “Lam Anh cậu đừng lề mề nữa, mau lên mau lên, cậu mau đi đi, đừng lề mề nữa, cậu nhanh lên chút!” Lam Anh vẫn nghiêm túc thu dọn đồ đạc, góc sách nào không thẳng, cô còn nghiêm túc chỉnh lại góc đó, đặt sách vở ngay ngắn vào trong cặp
Lớp trưởng cũng cuống hết cả lên, bọn họ cảm thấy tại sao làm cái gì Lam Anh cũng nghiêm túc như vậy, lát nữa ngộ nhỡ bị đánh thì làm thế nào? Lúc trong lớp thậm chí lớp trưởng đã nghĩ xong rồi, đến lúc đó nếu thật sự không được, cô sẽ gọi giáo viên
Lam Anh sửa sang lại sách, xếp ghế vào bàn học xong rồi mới đeo cặp sách, đứng lên, đi ra ngoài cửa
Lớp trưởng và cô gái ngồi cùng bàn không dám đi gần cô quá, sợ bị đám người kia để mắt đến
Lam Anh đi ra khỏi lớp, ra khỏi cổng trường, hướng về phía con đường mình hay đi
Đi đến một nơi yên tĩnh, cố lấy túi cát ra khỏi cặp sách, khom người buộc túi cát lên chân mình
Lúc buộc được một nửa, cô khựng lại, không ngẩng đầu lên mà tiếp tục buộc cho xong, thả ống quần xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy bảy tám nữ sinh đang chặn đường mình.
Lam Anh nhấc cặp sách đeo lên lưng, vòng qua chỗ không bị chặn, kết quả mấy nữ sinh kia lập tức chặn đường cô
Lam Anh đứng thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn nữ sinh đứng đầu tiên, hỏi: “Các cô tự nhường hay để tôi khiến các cô nhường?” Nữ sinh đứng đầu tiên khoanh tay lại, cười nhạo một tiếng, sáu bảy nữ sinh sau lưng cô ta cũng cười lên, giống như nghe thấy cái gì buồn cười lắm.
Lam Anh nhắc lại: “Các cô tự nhường hay để tôi khiến các cô nhường?”
Nữ sinh đứng đầu tiên há miệng, cảm thấy mình gặp phải kẻ điên rồi, cô ta giơ ngón tay ra chọc lên vai Lam Anh: “Mày? Chỉ dựa vào mình mày? Mày có biết tao là ai không? Mày có biết sau lưng tao có ai không? Chỉ dựa vào mình mày? Hay là dựa vào gương mặt của mày? Quyến rũ đàn ông phát nghiện rồi à? Người đàn ông của tao mày cũng dám quyến rũ đúng không?”
Lam Anh hờ hững nhìn cô ta, đứng im không nhúc nhích
Sau đó tay nữ sinh đổi tư thế từ chọc vào vai cô thành chạm vào mặt cô, Lam Anh lui về phía sau một bước, tránh tay cô ta
Sau khi bị Phó Thanh Ly bóp cổ, tự dưng cô ghét tất cả các loại đụng chạm, cô không chỉ ghét nữ sinh trước mặt, mà là ghét tất cả mọi người chạm vào cô.
Tay nữ sinh dừng lại giữa không trung, cô ta lập tức thẹn quá hóa giận, “Đồ để tiện, cho mày mặt mũi mày còn không biết xấu hổ đúng không? Mày còn tưởng là tạo đùa với mày à?” Lúc nói chuyện, cô ta đã vung tay lên đánh về phía mặt Lam Anh
“Bốp bốp” hai tiếng, tiếng bạt tai vang lên, vừa nhanh vừa mạnh, giống như dùi trống gõ lên mặt trống, giống như sấm sét trên trời “ầm ầm” bổ qua, nhanh chóng gọn gàng không có chút dây dưa nào
Nữ sinh mở mắt, hai tay che mặt, cô ta không dám tin nói: “Mày dám đánh tao?! Mày có biết.” Lam Anh không cho cô ta cơ hội nói chuyện, lại cho cô ta hai cái tát nữa, sau đó cô hỏi: “Còn gì muốn nói nữa không?” Cô nghiêng đầu nhìn sáu bảy nữ sinh đang ngẩn ra kia, hỏi: “Các cô tự nhường hay để tôi khiến các cô nhường?” Tập thể nữ sinh lui về phía sau một bước, nữ sinh bị đánh đột nhiên hét lên: “Chúng mày còn ngẩn ra đây làm gì hả? Đánh nó cho tao!” Nói xong, cô ta lao vào đầu tiên, quả nhiên những nữ sinh khác chen nhau mà lên, nhào vào Lam Anh.
Lam Anh cạn lời nhìn dáng vẻ bọn họ lao vào mình
Nói thế nào nhỉ, những cô gái đanh đá này căn bản là hoàn toàn không hiểu gì cả, căn bản không biết tấn công thủ thế, bọn họ chỉ ỷ vào người đồng thể mạnh mà thôi, đánh bọn họ là lãng phí thời gian của mình.
Sau đó liên tiếp nghe thấy tiếng bạt tai “bốp bốp” vang lên, Lam Anh xoay người, những nữ sinh đó đã nằm ngổn ngang trên mặt đất
Lam Anh đi đến chỗ nữ sinh cầm đầu kia, cẩn thận quan sát mặt cô ta, nói: “Đã sưng rồi, nếu như tôi còn đánh cô nữa, có lẽ ba ngày cũng chưa hết sưng, các cô tự nhường hay để tôi khiến các cô nhường?” Nữ sinh cầm đầu hiển nhiên bị đánh đến phát sợ, cô ta ngồi dưới đất, mặt sưng đỏ, nước mắt dâng lên
Thấy Lam Anh đến gần, cô ta vội vàng hốt hoảng lui về phía sau.
Lam Anh dừng bước lại, quay đầu, hỏi: “Ai có nước không?” Một nữ sinh phía sau run lẩy bẩy nó: “Tôi..
tôi có..
tôi vừa mới mua”.
Lam Anh nhận lấy, mở nắp, bảo nữ sinh kia cầm bình nước, cô hứng nước rửa tay, hỏi: “Có xà bông không?”
Nữ sinh lắc đầu, ai mang xà bông đi học chứ?
Hỏi một vòng, nữ sinh cuối cùng cẩn thận nói: “Tôi có kem bảo vệ da tay...”
Vì vậy, Lam Anh nhận lấy một tờ khăn giấy lau nước trên tay, sau đó giơ tay ra, nữ sinh kia bóp kem bảo vệ da lên mu bàn tay cô.
Lam Anh cúi đầu, nghiêm túc ngửi một cái, sau đó xoa nhẹ lên tay, “Hãng gì thế? Mùi thơm đấy.”
Nữ sinh run lẩy bẩy nói nhãn hiệu cho cô, Lam Anh gật đầu: “Lần sau tôi cũng mua một lọ mùi này.” Cô cầm cặp sách lên, phủi bụi, đeo lên lưng, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, các nữ sinh lập tức tự động tự giác nhường đường cho cô đi qua
Lam Anh đi qua con đường bọn họ nhường ra, bước lên đường cái, bắt đầu chạy bộ về nhà
Lớp trưởng và cô gái ngồi cùng bàn đứng từ xa trơ mắt nhìn Lam Anh rời đi, sau đó lại nhìn sáu bảy nữ sinh kia ai cũng sưng mặt đỏ mắt, không còn nghênh ngang kiêu ngạo như trước kia, ảo não bỏ đi
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cô gái ngồi cùng bàn lập tức sùng bái nói: “Giờ tớ mới biết Lam Anh chẳng những học giỏi xinh đẹp mà còn lợi hại như vậy đấy!”
Lớp trưởng há miệng, nói: “Tại sao lại có người như thế chứ? Chiếu sáng cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của tớ rồi!” Hai người cảm khái một trận rồi vội vàng về nhà.