Công Tước



Cung Ngũ cạn lời, ngẩng đầu nhìn Khanh Thượng Hàng, cảm thấy hình như người này quá không đáng tin rồi, cô híp mắt lại: “Ồ, nhưng tôi lo ba của Cải T3rắng Nhỏ sẽ để ý đấy, dù sao thì chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi. À đúng rồi, nhà họ Khanh ở Tây Đường đúng không? Tôi nhớ trong danh sách khách mời 2hình như có, có khi tôi còn được gặp anh ở hôn lễ đây.”

Khanh Thượng Hàng chống tay lên mặt, mỉm cười nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Vậy cô Cũng có ng5ại vui chơi một chuyến với tôi không? Tôi độc thân, không phải lo lắng sẽ có cô gái kỳ quái nào xông ra gây rắc rối cho cô.” Cung Ngũ ôm cánh tay, n4gẩng đầu lên, mỉm cười nhếch cằm lên, nói: “Ngại chứ. Bởi vì chồng tôi đã rất lớn rồi, cho nên tôi không cần phải đi tìm mấy em trai nhỏ nữa, xin lỗ0i nhé!”

Cô mím môi, nhếch khóe miệng lên, trong mắt còn có vẻ coi thường, nhìn quét qua vị trí nào đó trên người anh ta, rõ ràng có ý ngầm chỉ.

Phụ nữ đã kết hôn đúng là khác biệt, gì cũng nói ra được, cuối cùng Khanh Thượng Hàng đã bị đánh bại, anh ta hít sâu một hơi, có một số đề tài không thể thua được: “Tôi không nhỏ.” Cung Ngũ híp mắt: “Không nhỏ? Anh Khanh đây không nhỏ ư?” Cô nhìn anh ta với vẻ mặt lấy làm lạ, “Sao thế được? Sao tôi cứ thấy anh Khanh không được lớn cho lắm nhỉ! Chẳng lẽ trên tài liệu không viết đến cái này, tôi nhìn sai tài liệu rồi ư? Không thể nào, trí nhớ của tôi cũng tốt lắm mà!” Khanh Thượng Hàng vẫn mỉm cười, nhấn mạnh: “TÔI KHÔNG NHỎ!”


Không chạy cũng không được, cái đồ lừa đảo Yến Đại Bảo bỏ đi để lại đứng rắc rối đó cho cô thu dọn, cô thực sự không tìm được cách nào khác để thoát thân. Yến Đại Bảo không ra gì, hại cô không được làm người tử tế. Cô thở dài, chán nản muốn chết, không biết nói gì cho phải.

Xin lỗi nhé anh chàng soái ca!

Yến Đại Bảo cũng không biết đã bị Lý Nhất Địch lôi đi đâu rồi, Cung Ngũ ngồi một mình trong đại sảnh Tuyệt Địa, cô trợn mắt, không biết có nên đi hay không. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định gọi điện cho Yến Đại Bảo, hỏi xem có nên đợi cô ấy không. Nếu như là cô và Công tước đại nhân thì lần này chắc là họ sẽ đi lăn giường, nhưng Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch thì Cung Ngủ không biết rồi, tám phần là không lăn được. Đôi mắt của ba Yến Đại Bảo như ra đa, Yến Đại Bảo đi đến đâu ông ta cũng có thể đến được đó, cho dù người không đến nơi nhưng chắc chắn sẽ có tai mắt đi theo. Điện thoại của Yến Đại Bảo nhanh chóng có người nghe máy, Cung Ngũ vội hỏi: “Yến Đại Bảo, bây giờ cậu vẫn ổn chứ?”

Giọng Yến Đại Bảo có vẻ ủ dột: “Không ổn lắm.” “Tại sao?” Cung Ngũ hỏi: “Có phải anh Lý giận cậu không?” “Tiểu Ngũ phải làm sao bây giờ? Tớ có nên ngủ với anh Bánh Bao không, sau đó anh ấy sẽ hết giận đúng không?” Cung Ngũ kinh ngạc: “Cái đó... Yến Đại Bảo à, cậu không sợ ba cậu biết được sẽ xẻo thịt lột da anh Bánh Bao của cậu ra làm nhân sủi cảo à?” “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cung Ngũ híp mắt lại: “Chuyện này tớ không giúp được cậu nữa rồi! Anh Lý khác với anh Tiểu Bảo.” Yến Đại Bảo: “Nếu anh tớ giận thì cậu làm thế nào?”

Cung Ngũ: “Còn phải xem là chuyện gì chứ! Nếu tớ không phạm lỗi mà anh ấy giận thì còn lâu tớ mới để ý đến anh ấy, đương nhiên nếu tớ phạm lỗi anh ấy không để ý đến tớ thì chắc chắn là tớ phải dỗ dành rồi.” Yến Đại Bảo: “Vậy cậu đỗ thế nào?”

Cung Ngũ: “Không có chuyện gì mà hôn không giải quyết được cả, nếu hôn không giải quyết được thì tớ về nhà trải giường sẵn thôi. Thế này đi, đúng rồi, bây giờ tớ phải về nhà, tớ không yên tâm để Chú Yến trong Cải Trắng Nhỏ, Yến Đại Bảo cậu có về cùng tớ không?”

Yến Đại Bảo nói không, cô còn phải thừa nhận sai lầm với anh Bánh Bao, “Tớ tắt máy đây, tớ định dùng chiêu cậu vừa nói. Tớ tắt máy đây!” Sau đó cô tắt máy, Cung Ngũ truy hỏi nhưng cũng không ngăn được. Cô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc là cô ấy đã học chiêu gì vậy chứ.

Chắc chắn Yến Đại Bảo không mất tích được rồi, Cung Ngũ gọi một cuộc điện thoại cho Công tước đại nhân, nói Yến Đại Bảo có việc nên sẽ về muộn một chút, cô sẽ về nhà trước.


Công tước đại nhân nghe tiếng cười trong trẻo của Cải Trắng Nhỏ truyền ra từ phòng luyện võ trên tầng, xem ra cô bé chơi với ông nội rất vui vẻ, anh nói: “Vậy thì em về đi, Đại Bảo ở Tuyệt Địa sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thế là Cung Ngũ về nhà trước.

Cung Ngủ không tin, nói: “Không thể nào! Cái đó... anh Khanh lấy cái đó ra đây là biết nhỏ hay lớn ngay thôi mà. Anh Khanh không ngại chứ?” Khanh Thượng Hạng kinh ngạc: “Cái... cái gì?” Anh ta vô thức giơ tay ra bảo vệ vùng dưới thắt lưng.

Cung Ngũ nhìn động tác và biểu cảm của anh ta, vẻ mặt coi thường: “Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Bảo anh móc đồ ra xem mà còn lầm bầm mãi như vậy? Lần đầu tiên cho người khác xem à? Cứ lầu bầu mãi như vậy hay lắm hay sao? Để chứng minh thật giả, động tác dứt khoát lên, mang ra đây xem. Tôi còn không ngại thì anh ngại cái gì? Vui vẻ một chuyến tôi còn không ngại thì xem thử thôi có gì đâu? Con người anh cũng thật là kỳ lạ! Tôi xác nhận lớn nhỏ thể nào rồi suy nghĩ xem có nên vui vẻ một chuyến không thôi.” Khanh Thượng Hàng nhìn chằm chằm Cung Ngũ: “Cô chắc chắn chứ?” Cung Ngũ gật đầu không hề do dự: “Đương nhiên là chắc chắn rồi? Nếu không làm thế nào để chứng minh lớn nhỏ được? Tôi nói anh nhỏ thì anh không phục, tôi lại không biết thật giả thế nào, chỉ có lấy ra đây xem thế nào thôi.”

Khanh Thượng Hàng vừa giận lại sốt ruột, anh ta liếc nhìn Cung Ngũ, nghiến răng nghiến lợi: “Cô nói thật chứ?” Cung Ngũ mất kiên nhẫn: “Nhanh lên!”

Khanh Thượng Hàng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Cung Ngũ: “Cô nói đấy nhé!” Nói xong, anh ta giơ tay định cởi thắt lưng. Cung Ngũ lập tức nhảy lên, lùi về phía sau một bước, hét to lên: “Anh làm gì vậy hả? Đồ lưu manh!” Cô cầm túi xách đập lên đầu Khanh Thượng Hàng, lớn tiếng nói: “Bà đây bảo anh lấy chứng minh thư ra để xem tuổi, muốn biết xem ảnh lớn hơn tôi hay nhỏ hơn tôi, tôi bảo anh cởi quần à?! Cái đồ không biết xấu hổ này, tuổi còn nhỏ mà không chịu lo học hành cho tử tế, lại dám đi xem mắt với Yến Đại Bảo à?! Bảo anh đi đổ nước rửa chân còn chê anh vụng về ấy chứ! Cùng là cả người vàng từ đầu đến chân, sao Minion trông đáng yêu như vậy mà anh lại là cái thứ háo sắc vậy hả?”


Cô cầm túi xách lên, tức giận đùng đùng đi ra cửa, mở cửa ra quay đầu lại, hung dữ nói: “Lần này tôi tha cho anh, chuyện xem mắt với Yến Đại Bảo đến đây chấm dứt, lần sau nếu còn dám trêu ghẹo con gái nhà lành nữa thì coi chừng đấy! Hừ!” Rồi cô nhanh chóng chạy đi.

Yến Đại Bảo nói không, cô còn phải thừa nhận sai lầm với anh Bánh Bao, “Tớ tắt máy đây, tớ định dùng chiêu cậu vừa nói. Tớ tắt máy đây!” Sau đó cô tắt máy, Cung Ngũ truy hỏi nhưng cũng không ngăn được. Cô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc là cô ấy đã học chiêu gì vậy chứ.

Chắc chắn Yến Đại Bảo không mất tích được rồi, Cung Ngũ gọi một cuộc điện thoại cho Công tước đại nhân, nói Yến Đại Bảo có việc nên sẽ về muộn một chút, cô sẽ về nhà trước.

Công tước đại nhân nghe tiếng cười trong trẻo của Cải Trắng Nhỏ truyền ra từ phòng luyện võ trên tầng, xem ra cô bé chơi với ông nội rất vui vẻ, anh nói: “Vậy thì em về đi, Đại Bảo ở Tuyệt Địa sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thế là Cung Ngũ về nhà trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui