Cung Ngũ cẩn thận nuốt nước bọt, bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Dẫn cậu á! Cậu cũng bỏ tiền đầu tư là được chứ sao! 3Đoàn Tiêu vốn đang thiếu tiền, cậu đầu tư thêm tiền, cũng thành cổ đông như tớ! Cậu đừng giận, bây giờ tớ nói với cậu được kh2ông hả? Yến Đại Bảo cậu có muốn đầu tư vào cửa hàng tôm hùm đất không?”
Yến Đại Bảo liếc nhìn cô, rõ ràng là không cò5n tức giận nữa, nói: “Được thôi!”
Cung Ngũ: “Xong nhé, ăn cơm xong tớ sẽ gọi điện cho Đoàn Tiêu báo một tiếng, lần nà4y chúng ta có tiền rồi. Đúng rồi Yến Đại Bảo, quyền phát ngôn ở cửa hàng dựa theo tỷ lệ góp vốn, bây giờ tớ là người có quyền0 phát ngôn, bởi vì cổ phần của tớ nhiều hơn của Đoàn Tiêu. Còn hợp đồng và biên bản thỏa thuận hợp tác cụ thể luật sư đang soạn thảo, dự kiến ngày mai là có thôi.”
Yến Đại Bảo: “Tớ muốn nhiều hơn, tớ cũng muốn có quyền phát ngôn.”
Cung Ngũ: “Được chứ! Nói trước nhé Yến Đại Bảo, đầu tư có rủi ro, phải thận trọng, cậu hiểu đạo lý này chứ? Lời thì chúng ta cùng chia, còn lỗ thì chúng ta phải cùng chịu, không thể để lời thì cùng chia còn lỗ thì để người khác chịu đâu đấy!”
Yến Đại Bảo liếc xéo: “Cậu tưởng tớ ngốc đấy à? Tớ thông minh như vậy cơ mà! Đương nhiên tớ biết đầu tư có rủi ro rồi!”
Hai người bàn chuyện làm ăn trên bàn ăn, những người khác cũng không quan tâm đến. Triển Tiểu Liên không quan tâm đến những chuyện này của Yến Đại Bảo, lời lỗ ra sao không quan trọng. Yến Hồi thì chỉ quan trọng chuyện Yến Đại Bảo có vui hay không, tâm trạng của Yến Đại Bảo mới là thứ đáng tiền nhất. Công tước đại nhân chỉ cần họ vui vẻ, không quan tâm đến những vật ngoài thân khác.
Trong tay Yến Đại Bảo thực sự có không ít tiền, từ nhỏ tới lớn Yến Hồi đã đưa Yến Đại Bảo ra ngoài lấy được không biết bao nhiêu bao lì xì và tiền mừng tuổi. Sau này Yến Đại Bảo lớn rồi, bỗng một ngày Yến Hồi ý thức được đưa Yến Đại Bảo ra ngoài là quá lời cho đám người mặt dày bên ngoài đó, cho nên không đưa cô ra ngoài nữa. Nhưng số tiền tích lũy được thực sự rất nhiều. Mới đầu Triển Tiểu Liên còn cất đi cho Yến Đại Bảo, sau này Yển Hồi phát hiện tiền Triển Tiểu Liên quản lý cho Yến Đại Bảo đều là cố định, không được động vào. Ông ta cảm thấy số tiền đó đã bị Triển Tiểu Liên tham ô mất, lo Triển Tiểu Liên sẽ lấy số tiền đó để làm vốn khi bỏ nhà đi, nên sau này không cho bà giữ nữa, mà để trong thẻ của mình. Ông ta nói cho Yến Đại Bảo biết mật khẩu, hàng năm Yến Đại Bảo đều cho tiền vào đó, tiền tiêu hàng ngày cũng không cần cô bỏ tiền ra, số tiền đó chỉ để tích chứ không tiêu, nên tích được rất nhiều.
Nay bàn chuyện làm ăn xong, cô lấy thẻ ra đưa cho Cung Ngũ nói: “Tớ muốn đầu tư hết.” Cung Ngũ cầm tấm thẻ trong tay hỏi: “Chỗ này là bao nhiêu tiền?”.
Sau đó Yến Đại Bảo sơ mặt, nghiêm túc suy nghĩ, bắt đầu tính toán số tiền mừng tuổi cụ thể mỗi năm cô thu được từ khi cô nhớ được, sau đó cộng thêm vào đếm đến qua mười hai tuổi, cô nói: “Ôi nhiều số quá không nhớ được!” Cung Ngũ: “Có phải cậu không biết trong này có bao nhiêu tiền không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ chưa đếm bao giờ, không biết nữa.” Cung Ngũ cuộn nắm đấm, “Yến Đại Bảo, cậu giỏi.” Đáng lẽ Cung Ngũ tưởng rằng là tiền mừng tuổi, kiểu con nhà giàu như Yến Đại Bảo có lẽ bên trong có đến mấy chục vạn tệ, dù sao ba Yến Đại Bảo cũng biết hố lừa tiền người ta như vậy cơ mà. Kết quả ngày hôm sau khi cô đưa Yến Đại Bảo và Cải Trắng Nhỏ đến ngân hàng kiểm tra tài khoản bỗng giật mình ngạc nhiên, “Yến Đại Bảo, cậu đầu tư thật đấy à?” Yến Đại Bảo bế Cải Trắng Nhỏ ngồi trên ghế trong sảnh chờ ngân hàng, lắc lư chân nói: “Tớ muốn có quyền phát ngôn.” Cung Ngũ trợn tròn mắt, số tiền này nhiều đến mức khiến cô run rẩy, chắc chắn là không thể đầu tư nhiều. Kiểm tra rõ ràng số tiền trong thẻ rồi, Cung Ngũ lấy ra một tấm thẻ trống, chuyển vào đó năm mươi vạn, “Yến Đại Bảo, qua đây nhập mật khẩu.” Yến Đại Bảo bế Cải Trắng Nhỏ đi đến, chuyển khoản thành công.
Nhân viên phục vụ quầy và giám đốc chi nhanh liếc nhìn thôi đã lác cả mắt. Chuyện gì thế này? Họ thực sự rất lo Yến Đại Bảo bị lừa, nói thế nào mà đùng một cái đã chuyển nhiều tiền như vậy chứ?
Nhưng thấy hai người dắt theo một đứa trẻ, hình như là rất bình thường. Chuyển tiền xong, Cung Ngũ nói một tiếng với Đoàn Tiêu, hai người đưa Cải Trắng Nhỏ về.
Đoàn Tiểu cảm thấy mình đúng là đang thay đổi số mệnh. Khi cậu ta khóc lóc van nài thì không tìm được ai giúp, nhưng bây giờ chỉ chớp mắt một cái đã có liên tiếp hai người đầu tư. Điện thoại báo số tiền được chuyển đến, số tài khoản là số tài khoản chung, Đoàn Tiêu đang cầm trong tay. Cậu ta há hốc mồm, lại có chút muốn khóc. Công nhân ở sau lưng đang bận rộn vận chuyển máy móc lắp đặt ra vào, liên tục có rác được chuyển ra. Đoàn Tiêu bỗng nghĩ đến lời La Tiểu cảnh nói nhà họ La có được ngày hôm nay là nhờ Tiểu Ngũ. Đoàn Tiểu bỗng nhiên phát hiện ra, có lẽ Tiểu Ngũ không phải là một người bạn đạt chuẩn, keo kiệt, ham tiền, thích những món lợi nhỏ, nhưng trên thực tế từ nhỏ tới lớn cô thực sự chỉ ham những món lợi nhỏ, còn người thực sự chiếm được những món lợi lớn rõ ràng đều là bạn của cô.
Đoàn Tiêu chậm rãi ngồi xuống, đến giờ cậu ta vẫn thừa nhận cậu ta tặng tám vạn kia là có mục đích riêng, nhưng đến khi tám vạn đó thực sự phát huy tác dụng, cậu ta lại thấy có chút hối hận vì mình đã lợi dụng Tiểu Ngũ.
Ít nhất thì xét từ góc độ bạn bè, Tiểu Ngũ chưa bao giờ lừa gạt họ.
Nhưng cậu ta có thể làm được gì chứ? Một người không có gì thì làm được gì chứ?
Đương nhiên, Đoàn Tiêu cũng biết rằng, lúc này áp lực trên người cậu ta lớn hơn nhiều so với cảm giác của cậu ta. Phía Cung Ngũ đã tìm luật sư, nghĩ cũng dùng thôi, chắc chắn cô sẽ không thể tự mình chạy đến nhìn xem trang hoàng sửa chữa thế nào, cũng không thể viết tay bản thỏa thuận hợp tác. Cô bỏ tiền ra nên chắc chắn là phải thận trọng, bây giờ vẫn luôn là luật sư làm việc với Đoàn Tiêu.
Nay ngay cả Yến Đại Bảo cũng tham gia vào, Đoàn Tiêu cảm thấy cửa hàng này có thể mở được là một mặt, nhưng điều quan trọng nhất là cuối cùng cậu ta cũng cảm thấy cửa hàng này an toàn rồi.
Xã hội bây giờ rất thực tế, cửa hàng mới mở, ai biết xung quanh có bao nhiêu người nhòm ngó? Bây giờ thì hay rồi, vấn đề này đã hoàn toàn không cần phải suy nghĩ đến nữa.
Đương nhiên, Cung Ngũ cũng rất quan tâm, cô sợ vốn mình bỏ ra thành công cốc thì chắc cô khóc mất, Yến Đại Bảo thì không có cảm giác gì. Cung Ngũ đưa lại thẻ cho cô ấy, không biết cô ấy đã mang đi đâu rồi. Hai ngày sau Triển Tiểu Liên dọn dẹp sofa phát hiện ra thẻ ngân hàng của Yến Đại Bảo, lúc này Yến Đại Bảo mới phát hiện ra mình làm mất thẻ.
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo là người không quan tâm đến tiền nhất trên đời này mà cô từng gặp. Đây chính là cảnh giới chỉ người thực sự có tiền mới đạt được!