Công Tước



“Anh Tiểu Bảo, có được không?” Cô hỏi, giọng điệu có vẻ lấy lòng, vô cùng thận trọng. Công tước đại nhân cười, Cung Ngũ c3àng sốt ruột, “Anh Tiểu Bảo anh nói gì đi chứ!” Công tước đại nhân đáp: “Không có gì làm được hay không cả, nguyên liệu 2nấu ăn có tính mùa vụ, những khi trái mùa thì phải làm thế nào? Hay nói cách khác, vào mùa giá rẻ, khi trái mùa giá cả c5ũng phải tăng gấp đôi, những nhân tố tất yếu đó đã được tính đến chưa?”

Cung Ngũ vội nói: “Nhà Đoàn Tiểu có một 4người họ hàng chuyên nuôi tôm hùm đất, dù trái mùa cũng đều chuẩn bị sẵn cho họ. Nhưng lúc đó thịt không được ngon lắm..0.” Cô phỏng má lên nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, vụ này có làm được không?”

Công tước đại nhân cười nói: “Làm thì đương nhiên là làm được, nhưng những vụ làm ăn nhỏ như thế này không đáng để đầu tư mà thôi. Nếu đầu tư thì cùng với số tiền như vậy, nếu đổi lại là hạng mục khác có thể kiếm được gấp đôi, nhưng còn cái này...”.


Cung Ngũ lập tức nói: “Anh Tiểu Bảo, nói vậy tức là có thể đầu tư đúng không? Vậy thì được thôi! Em muốn đầu tư một chút cho cậu ấy, anh thấy em sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà đến giờ em vẫn chưa kiếm được một đồng tiền nào, anh Tiểu Bảo thấy em có thảm không?”.

Công tước đại nhân yên lặng nhìn cô oán thán một tràng dài với mình, sau đó anh gật đầu: “Cũng được, Tiểu Ngũ nói rất có lý, nếu Tiểu Ngũ muốn thì cứ đầu tư đi. Nhưng anh có một điều kiện, sổ sách kế toán phải do bên này cung cấp, không được cho phép bất kỳ người thân nào của bên hợp tác nhúng tay vào chuyện sổ sách.” Cung Ngũ nói ngay: “Được chứ!” Vui vẻ xong, cô lại mím môi, lầm bầm: “Vậy anh Tiểu Bảo à... tiền đầu tư...” Công tước đại nhân đáp: “Tiểu Ngũ bây giờ có tiền không?”.

Cung Ngũ vội vàng lắc đầu, hơi ngưng lại một chút, cô nói tiếp: “Em có thể dùng tiền của Cải Trắng Nhỏ không?” Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ thấy sao? Lúc đầu đã nói thế nào?”

Cung Ngũ chợt ỉu xìu, rụt cổ lại, cuối cùng lí nhí nói: “Vậy... thôi bỏ đi, em đi tìm Bộ Sinh vay một ít vậy...” Công tước đại nhân nghe thấy vậy sắc mặt không được tốt lắm, nhìn chằm chằm Cung Ngũ. Cung Ngũ mím môi: “Anh Tiểu Bảo, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Gương mặt Công tước đại nhân còn có vẻ tươi cười, nhưng miệng lại nói: “Ờ, Tiểu Ngũ muốn đi tìm anh Bộ vay tiền.”


Cung Ngũ: “...”

Không biết tại sao, tuy ngoài mặt anh có vẻ tươi cười khi nói câu đó, nhưng khi cô nghe thấy lại cảm thấy lỗ chân lông trên lưng đều đang dựng đứng cả lên. Cô vội vàng liếc nhìn anh, sau đó cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể nói: “Đáng lẽ ra em định lấy tiền của anh Tiểu Bảo, nhưng em lại nghĩ Gaddles mới là địa bàn của anh, nhỡ chẳng may trên người anh không có tiền hoặc không đủ tiền tiêu thì làm thế nào? Em thích anh Tiểu Bảo như vậy, không thể để anh Tiểu Bảo bị đói ở đây được! Chúng ta còn có Cải Trắng Nhỏ đang chờ anh Tiểu Bảo nuôi đây này!”

Nói xong, cô liếc nhìn Công tước đại nhân thật nhanh, đúng lúc bắt gặt ánh mắt của anh, Cung Ngũ vội nói: “Anh Tiểu Bảo anh đừng tưởng là em thấy Bộ Sinh thân thiết hơn anh mà! Chỉ là vì em đang nghĩ, số tiền đó cũng không phải là nhỏ, chắc chắn muốn đầu tư phải bỏ nhiều tiền, anh Tiểu Bảo không đủ tiền, nhưng Bộ Sinh thì đủ. Hơn nữa, em lấy tiền của anh Tiểu Bảo thì khác gì là tự lấy tiền của mình. Nhưng mà Bộ Sinh thì khác, anh ta là cha dượng của em, tính thế nào cũng không thể được coi là người một nhà thực sự được, đúng không? Em đang suy nghĩ xem, em lấy tiền của anh ta, cho dù không trả anh ta thì anh ta cũng ngại không dám đòi em. Thêm nữa, dù em có trả, anh ta cũng chưa chắc đã dám lấy. Hai chúng ta sắp kết hôn rồi, dù sao Bộ Sinh cũng phải cho em chút tiền làm quà chứ. Anh Tiểu Bảo thấy em nói có đúng không?”

Cô chột dạ nói nhiều, cô quá biết anh tức giận thế nào rồi, chỉ là không nói ra thôi. Trông ngoài mặt anh có vẻ như là đang cười, nhưng trên thực tế lại không hề vui vẻ chút nào.


Cung Ngũ kéo tay anh: “Anh Tiểu Bảo!”

Cuối cùng Công tước đại nhân cũng đáp lại một tiếng: “Ừ.” Cung Ngũ cất cao giọng cười: “Anh Tiểu Bảo, hai chúng ta là người một nhà, tiền của người một nhà thì phải giữ cho cẩn thận, em không đi hố cha dượng thì hổ ai nữa? Anh Tiểu Bảo nói xem có đúng không?”

Cổng tước đại nhân đứng yên bất động, Cung Ngũ thấy vậy đã hơi lo lắng. Cô đứng trước mặt anh, giơ tay ra chủ động ôm cổ anh, nhón chân lên, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi anh. Cuối cùng chuyện này cũng được cho qua bằng một nụ hôn. Đương nhiên, Công tước đại nhân là người bỏ tiền, nói là tiền đầu tư của hai người họ, người một nhà phải đồng lòng nhất trí, không nói chuyện vay mượn này nọ, nhưng biên bản thỏa thuận hợp tác với Đoàn Tiểu chỉ cần viết tên mình cô là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui