Công Tước



“Ngũ à!” Đoàn Tiêu nói: “Cậu cứ thử nghĩ mà xem, Cải Trắng Nhỏ sắp đi mẫu giáo rồi mà cậu còn chưa bắt đầu kiếm tiền, cậu không định k3iếm việc gì làm à? Tớ tỉnh rồi, trước tiên đầu tư năm mươi vạn, chủ yếu là tiền thuê một năm và chi phí sửa sang lại cửa hàng, còn lạ2i chi phí nhập hàng và tiền thuê nhân công tớ cũng tính toán rồi, không cần tuyển nhiều người, thanh toán trước rồi mới lên đồ ăn...”5

Cậu ta nói một loạt, toàn là những lời nói dễ nghe.

Cung Ngũ hỏi: “Tóm lại chính là tớ phải bỏ tiền ra trước mới kiế4m được tiền đúng không?”

Đoàn Tiêu: “Chắc chắn rồi, sau khi đầu tư mới thu lời được chứ!”

“Không làm.” Cung Ngũ nói, 0“Tớ nghèo lắm, không có tiền.” Đoàn Tiêu: “Ngũ à, cậu thế này là không có chí tiến thủ, sau này tiền học phí của Cải Trắng Nhỏ cậu định làm thế nào? Cậu xem thế này có được không nhé? Chúng ta chia năm mươi năm mươi, nếu có lời thì cậu sáu tớ bốn, cậu thấy sao?”


Cung Ngũ chớp mắt, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhỡ chẳng may không kiếm được tiền thì sao?” Cô vừa hỏi vậy, Đoàn Tiêu bỗng thấy có hi vọng, “Đương nhiên chúng ta phải nghĩ đến rủi ro rồi, nhưng mà nói thật nhé, tớ rất tự tin vào tay nghề của tớ. Đương nhiên là tay nghề của tớ không sánh được với ba tớ, tớ định chuyên làm món tôm hùm đất, để làm sao mọi người chỉ cần nhắc đến món tôm hùm đất là sẽ nhớ đến cửa hàng nhà tớ ấy. Ngũ à, vụ làm ăn này khả năng lỗ vốn rất thấp, tớ đã viết xong kế hoạch rồi, nhưng không có cách nào cho cậu xem được...”

Cung Ngũ chép miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừm... hay là, cậu đưa kế hoạch cho tớ xem thử, để tớ hỏi anh Tiểu Bảo.”

Đoàn Tiếu lập tức nói: “Được, bây giờ tớ sẽ mang đến cho cậu xem. Ngũ à, không giấu gì cậu, cửa hàng đó bây giờ đang trống, nhưng chỉ hai ngày nữa thôi tớ cũng không biết là còn có cơ hội đó hay không nữa, tớ đang rất vội, chỉ sợ bị người khác giành mất.”

Cung Ngũ híp mắt: “Vậy cậu mang đến cho tớ xem xem, đúng lúc tớ nghỉ ngơi. À đúng rồi, tớ ở nhà Yến Đại Bảo, cậu có tìm được không? Chính là cái chỗ mà rất lâu trước đây ba chúng ta bị chó đuổi ấy. Haizz, nói ra thì hình như rất lâu rồi tớ không nhìn thấy ba con chó đó rồi.” Đoàn Tiêu lau mồ hôi, dù hơi sợ nhưng vẫn đồng ý, “Được, vậy bây giờ tớ sẽ qua đó tìm cậu.” Cung Ngũ tắt điện thoại, vội vàng chạy đi tìm Yến Hồi: “Chú Yến, cháu nhớ trước kia nhà chú có ba con chó đen to cơ mà. Đâu cả rồi?” Yến Hồi không thèm ngẩng đầu lên nói: “Cho lão già Tưởng Sênh rồi. Nhà ông ta có ba con chó con, vừa xứng với bà con chó đen thùi lùi đó.”

Cung Ngũ: “...” “Đó là chó của anh Tiểu Bảo mà?”

Yến Hồi coi thường: “Lâu lắm nó mới về một lần, là của nó à? Của ông đây, ông thích cho ai thì cho, chó để ở nhà ngày nào cũng sủa ăng ẳng, ồn chết đi được. Lần nào Yến Đại Bảo dắt chó đi dạo cũng bị chó đuổi theo, có một lần bị ngã, ông đây thương Yến Đại Bảo lắm chứ!” Cung Ngũ hiểu rồi, chắc chắn là khi Yến Đại Bảo dắt chó đi dạo bị ngã nên Yến Hồi mới tức giận cho bà con chó đen đó cho người khác. Cung Ngũ trợn mắt lườm không nói gì, thực ra cô vẫn có ám ảnh tâm lý với bà con chó đen to đó, bị chúng đuổi đến rơi cả giày, bị cho đi rồi cũng tốt, đỡ phải ở nhà cho Yến Hồi ngược đãi.

Bốn mươi phút sau Đoàn Tiêu đã đến nơi, cậu ta thấp thỏm ngồi chờ trong phòng khách, cho đến khi có người báo tin cho Cung Ngũ, Cung Ngũ vội vàng chạy xuống: “Tiêu à, suýt nữa tớ quên mất, tớ đang có việc. Cậu mang đến chưa? Tớ xem qua đã.”

Cô ngồi xuống cầm tập tài liệu, lật từng trang nghiêm túc xem, nói: “Viết chi tiết đấy chứ!”

Đoàn Tiêu có vẻ ngại ngùng nói: “Tớ cũng tốn ít công sức, viết đi sửa lại mấy lần liền, còn đi tìm ba tớ hỏi ý kiến, cuối cùng mới được như vậy, nhưng vì gấp quá nên vẫn còn sơ suất, chúng ta còn có thể bàn bạc lại.”


Cung Ngũ: “Tiêu à, có phải là cậu nghèo quá, thực sự không có tiền đầu tư không?” Đoàn Tiêu cúi đầu: “Ngũ à, cậu có thể đừng nói đến thẳng vào mặt người khác như vậy được không? Nếu tớ mà có tiền thì chắc chắn đã không phải tìm cậu đầu tư rồi, biết tính cậu kẹt như vậy, tiền vào thì dễ ra thì khó. Nhưng không đầu tư thì sao kiếm được tiền?”

Cậu ta thở dài rồi nói tiếp: “Ngũ à, dù sao thì cậu cũng thích ăn tôm hùm đất, cứ đầu tư một chút đi, hay là tớ mặt dày đi tìm Tiểu Cảnh đầu tư một chút vậy.”

Cung Ngũ lắc đầu: “Cậu đừng tìm cậu ấy, bây giờ Tiểu cảnh không phải là chủ gia đình. Cậu tìm cậu ấy thì cậu ấy sẽ rất khó xử.” Đoàn Tiêu liếc nhìn Cung Ngũ, bỗng nhiên phát hiện tuy Cung Ngũ keo kiệt yêu tiền còn cầm tinh con tỳ hưu, nhưng nhìn nhận vẫn rất sắc bén. Trước khi cậu ta đi tìm La Tiểu Cảnh cũng không hề phát hiện ra, thì ra Cung Ngũ đã sớm biết thực ra La Tiểu Cảnh không thực sự là người lo liệu việc nhà, bây giờ vẫn chỉ đi theo giúp việc.

Cậu ta gật đầu: “Tớ biết rồi. Vậy Ngũ à...”

Cung Ngũ đảo mắt một vòng, nói: “Muốn mở một cửa hàng lớn như vậy thì phải tốn nhiều công sức đấy. Chỗ đó tiền thuê mặt bằng rất đắt, các loại chi phí cũng đều cao, nếu vậy... giá của cậu chắc cũng rất cao, còn phải có phí dịch vụ các thứ nữa, dịch vụ tốt thì giá cao mới hợp lý, nếu không người ta sẽ không ăn đâu... Bản kế hoạch rất quan trọng, bây giờ làm thì có vẻ... rất giống cửa hàng nhỏ.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Tiêu, cười: “Cậu còn chưa có kinh nghiệm làm cái này, phải tìm người gợi ý cho cậu. Còn về chuyện đầu tư, thực ra tớ cũng không hiểu lắm, nhưng tớ có thể hỏi thử anh Tiểu Bảo, nếu anh ấy nói là được thì tớ sẽ đầu tư. Đến ngày mai được không? Mấy hôm nay anh Tiểu Bảo đang bận chuyện hôn lễ nên ra ngoài rồi.”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Ngày mai thì tớ đợi được.”


Dù Đoàn Tiêu có sốt ruột thể nào cũng không thể biểu hiện ra quá mức, cậu ta thiếu tiền, nhưng Cung Ngủ không thiếu tiền, đó là điểm khác biệt giữa họ, chắc chắn Cung Ngũ sẽ không thể cảm nhận được tâm trạng của cậu ta bây giờ.

Đoàn Tiêu về trước, khi đến cậu ta bắt xe, khi về đi xe buýt. Ngồi trên xe buýt, Đoàn Tiêu thấy vừa thể lương lại vừa bất lực. Đây là hậu quả của việc liên tục không cố gắng. Nếu cậu ta giống như Tiểu Cảnh, liên tục cố gắng học tập từ sau khi tốt nghiệp, không chìm đắm trong chuyện yêu đương thì có khi nào bây giờ đã giống như La Tiểu Cảnh vừa biết nhìn nhận lại vừa biết suy nghĩ rồi không.

Cậu ta cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay, muốn vứt đi nhưng lại thấy tiếc. Tuy Cung Ngủ không nói rõ nhưng cô đã tỏ ý rồi, bản kế hoạch này không có nhiều giá trị, cũng không hợp để phát triển cửa hàng tôm hùm đất, muốn gây dựng cửa hàng lớn thì phải có tư duy làm lớn, nếu tư duy bị hạn chế thì dù là địa điểm lớn đến đâu cũng vẫn chỉ là cửa hàng nhỏ.

Sau khi Công tước đại nhân trở về, Cung Ngũ đến tìm anh hỏi, nói Đoàn Tiểu tìm cô đầu tư, hỏi xem cô có thể đầu tư một ít tiền được không.

Chủ yếu là vì Cung Ngũ vẫn nhớ mãi đến chiếc phong bì dày lúc trước của Đoàn Tiêu, nên vẫn muốn trả món nợ tình cảm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui