Nhà không có tiền, người nhà còn phải ăn cơm, Tiểu Mao Đầu mai kia còn phải đi học, mỗi tháng phải chi tiêu quá nhiều, họ khô3ng thuê nổi. Khi ăn cơm, Tào Sảnh Sảnh lẩm bẩm một câu: “Người bạn đó của anh chẳng phải là lắm tiền nhiều của lắm cơ mà? Có2 mượn đỡ chút tiền được không...”.
Gần đây Tào Sảnh Sảnh đã đỡ hơn trước kia, cũng coi như đã bị Đoàn Tiêu trị được.5 Trước đây mỗi khi cãi vã với Đoàn Tiêu, cô ta đều bỏ về nhà mẹ đẻ. Vốn dĩ Tào Sảnh Sảnh muốn để nhà họ Đoàn cảm thấy không 4có cô ta thì không được. Kết quả người ta vẫn trông coi Tiểu Mao Đầu đâu ra đấy, Đoàn Tiêu lại còn chăm con hết sức chu đáo 0khiến mọi người cảm thấy vắng Tào Sảnh Sảnh cũng chẳng sao.
Mẹ Tào Sảnh Sảnh gọi điện cho Đoàn Tiểu, bảo cậu ta đến đón vợ về, nhưng lần nào cũng là Tiểu Mao Đầu nghe máy đòi mẹ về. Mẹ Tào Sảnh Sảnh tức tối nghĩ ra hạ sách nhắn tin cho Đoàn Tiêu nói muốn cậu ta và Tào Sảnh Sảnh ly hôn. Bà ta còn tìm luật sư soạn một bản thỏa thuận ly hôn bên trong yêu cầu nhà Đoàn Tiểu phải trả lại hết của hồi môn và không hoàn lại sính lễ coi như tiền công sức Tào Sảnh Sảnh đã sinh ra Tiểu Mao Đầu, đồng thời còn đòi chia đối tài sản.
Vốn dĩ bà ta nghĩ có thể dọa được Đoàn Tiêu, ai ngờ ba ngày sau bọn họ nhận được bản thỏa thuận ly hôn mà Đoàn Tiêu đã ký tên. Bấy giờ, Tào Sảnh Sảnh mới cuống lên, cô ta không muốn ly hôn! Dù không còn mặn nồng như hồi học đại học, nhưng bọn họ vẫn còn tình cảm. Hơn nữa, Tiểu Mao Đầu cũng đã lớn vậy rồi, hai vợ chồng cô ta có cãi nhau cũng chỉ vì người ngoài, sao cô ta có thể ly hôn được chứ?
Cuối cùng, mặc kệ mẹ ngăn cản, Tào Sảnh Sảnh vẫn muối mặt tự ý quay về, không về thì hai người sẽ ly hôn mất. Dù sao, cô ta cũng muốn cho Tiểu Mao Đầu một gia đình hoàn chỉnh. Điều quan trọng nhất là tình cảm giữa cô ta và Đoàn Tiểu không hề có vấn đề gì.
Sau khi trở về, Tào Sảnh Sảnh bỗng ngoan ngoãn hơn hẳn, còn thái độ của Đoàn Tiêu thì vẫn như vậy. Bây giờ ba Đoàn không có mặt, Đoàn Tiêu phải vất vả thức khuya dậy sớm. Tào Sảnh Sảnh thì không giúp được gì nhiều, ngày nào cũng chỉ có thể làm mấy việc vặt như rửa rau, rửa tôm hùm đất, đôi khi có bị mắng mấy câu cô ta cũng không nói gì.
Nay Đoàn Tiêu đang đau đầu vì chuyện tiền. Cậu ta muốn mở một cửa hàng, bãi đỗ xe ở ngay dưới tầng hầm, mặt tiền cửa hàng tốt, diện tích lớn, nhưng bây giờ không có tiền trang hoàng lại cửa hàng được. Bản thân Đoàn Tiêu cũng biết, nếu muốn gây dựng cửa hàng nhà mình thì đầu tiên phải đổi địa điểm. Nhưng vấn đề tiền nong, nói thế nào nhỉ, thà vay mượn người lạ cũng không thể vay mượn bạn bè, nếu không sớm muộn gì cũng mất bạn.
Tào Sảnh Sảnh khuyên Đoàn Tiêu đi vay Là Tiểu Cảnh, nhà họ La bây giờ giàu có, quần áo La Tiểu Cảnh mặc trên người toàn là hàng hiệu.
Đoàn Tiêu kiên quyết không đồng ý, tuyệt đối không thể đi mượn được, “Chuyện này cô đừng nghĩ đến nữa, cô cũng đừng tự làm theo ý mình. Đây là chuyện của tôi, cô đừng có can dự vào.” Tào Sảnh Sảnh chọc bát cơm, “Anh tưởng là em muốn thế à? Em cũng không còn cách nào khác nữa mà.”
Đoàn Tiêu suy nghĩ một lát, nói: “Hay là bán nhà?” Tào Sảnh Sảnh lập tức nhảy dựng lên: “Không được, tuyệt đối không được! Sang năm Tiểu Mao Đầu đi học rồi, bán nhà rồi thì đăng ký học thế nào được? Nếu anh bán nhà thì anh không xong với tôi đâu!” “Tôi chỉ nói thế thôi, nhìn cô cuống lên kìa.” Đúng là Đoàn Tiêu chỉ nói như vậy, dù sao chuyện bán nhà cũng không thực tế. Cửa hàng kia đang có sẵn, muốn bán nhà cũng không phải năm ba ngày là bán được, muốn bán được giá thì chắc chắn phải đợi.
Mẹ Đoàn thở dài: “Hay là thôi vậy, nhà mình cũng không có tiền, dù có vay mượn bạn bè người thân cũng không biết có đủ được không, tiền thuê lại phải nộp một năm một, đắt quá!”. Đoàn Tiêu gõ ngón tay lên mặt bàn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Thực ra còn có hướng này. Chắc chắn là con không đi vay tiền rồi, vay tiền anh em thì sau này không ngẩng đầu lên nhìn mặt anh em được. Con không muốn mất đi mấy người bạn đó. Con sẽ tìm họ đầu tư.”
Mẹ Đoàn và Tào Sảnh Sảnh nhìn Đoàn Tiêu, không hiểu ra sao: “Đầu tư?”
Đoàn Tiêu: “Mình góp sức, họ góp tiền, lợi ích thương lượng, dù mình có được ít hơn đôi chút cũng vẫn lời!” Tào Sảnh Sảnh hỏi: “Tiền chia đôi à?”
Đoàn Tiêu liếc nhìn cô ta; “Tiền phải thương lượng, chẳng có ai ngốc cả, người ta nhiều tiền nhiều chỗ dùng, nếu không kiếm được tiền thì sao còn đầu tư cho tôi?” Sau khi có suy nghĩ này, Đoàn Tiếu lập tức đi tìm La Tiểu Cảnh, La Tiểu Cảnh yên lặng lắng nghe rồi nói: “Được thì cũng được, nhưng phải được ba tớ đồng ý, bây giờ chuyện trong nhà tớ do ba tớ quyết định.” Cậu ta hơi ngưng lại một lát rồi nói thêm: “Nhưng mà Đoàn Tiều này, tớ thấy có lẽ ba tớ không có hứng thú đâu. Bây giờ nhà tớ phát triển theo mô hình hiện tại, gần đây ba tớ đi ra ngoại thành phía Tây xem đất suốt, ba tớ đang muốn xây thêm một siêu thị cỡ lớn như vậy, tớ thấy có lẽ ba tớ sẽ không đồng ý đâu.”
Đoàn Tiêu có chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được, đúng là người làm ăn lớn chắc chắn sẽ không để ý đến những món làm ăn nhỏ này.
Ý chí chiến đấu của cậu ta bỗng bị dập tắt, mộng ước ban đầu rất tốt đẹp, nhưng lại bị lời nói thực tế của La Tiểu cảnh làm cho tỉnh mộng. Suy cho cùng người nghèo vẫn là người nghèo, muốn phát tài trong một đêm là chuyện không thể nào. La Tiểu Cảnh liếc nhìn cậu ta, “Tiêu à, cậu đừng tuyệt vọng chỉ vì lời nói của tớ đấy chứ? Bây giờ ba tớ tham vọng, tớ chỉ đi theo sau thôi, phát hiện thấy không đúng thì nhắc nhở, vụ của cậu tớ thấy là làm được đấy, nhưng tớ nghĩ ba tớ sẽ không đồng ý. Cậu cũng có thể thử hỏi xem sao, hay là tớ hỏi giúp cậu nhé, được không?” La Tiểu Cảnh ngồi trong văn phòng sáng sủa, trang hoàng vừa thời thượng vừa xa hoa, thấy bóng người phản chiếu trên mặt bàn màu đen, chiếc áo khoác vắt trên chiếc ghế giám đốc, hào hoa phong nhã tuấn tú lịch sự, rõ ràng hai người là bạn bè rất thân, nhưng lại thể hiện hai cục diện hoàn toàn khác nhau. Một lần nữa Đoàn Tiêu lại cảm thấy tự ti, sau này chắc chắn con nhà Tiểu Cảnh cũng sẽ khác Tiểu Mao Đầu. Con của La Tiểu Cảnh sẽ đi học trường tốt nhất, nói tiếng Anh trôi chảy, có thể dễ dàng ra nước ngoài du lịch du học, nhưng còn Tiểu Mao Đầu thì không thể.
Thực ra tớ có suy nghĩ này.” La Tiểu Cảnh bỗng nhiên nói: “Có một người chắc chắn rất thích những vụ làm ăn như vậy, hơn nữa còn rất giàu có. Nếu tớ là cậu thì chắc chắn người đầu tiên tớ nghĩ đến sẽ là cậu ấy.” Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên: “Tiểu Ngũ?”
La Tiểu Cảnh bật cười gật đầu: “Đúng, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ rất hứng thú. Đầu tiên, cậu ấy thích ăn. Hơn nữa chúng ta đều biết cậu ấy định cư ở Thanh Thành, lại thêm cậu ấy có tiền, hay nói cách khác là dù cậu ấy không có tiền thì ngài Phí cũng có tiền. Cuối cùng quan trọng nhất là cậu ấy có thể lực, có một chỗ dựa khổng lồ, là vị trí chúng ta không thể với tới được. Điều này sẽ quyết định cậu có đứng vững được ở Thanh Thành, ở mảnh đất này được hay không.”
Đoàn Tiêu nhìn La Tiểu Cảnh, La Tiểu Cảnh thở dài: “Có lẽ Tiểu Ngũ sẽ đồng ý, cậu nghĩ xem, Tiểu Ngũ vẫn luôn nhắc đến cái gì?”
Ý chí chiến đấu của cậu ta bỗng bị dập tắt, mộng ước ban đầu rất tốt đẹp, nhưng lại bị lời nói thực tế của La Tiểu cảnh làm cho tỉnh mộng. Suy cho cùng người nghèo vẫn là người nghèo, muốn phát tài trong một đêm là chuyện không thể nào. La Tiểu Cảnh liếc nhìn cậu ta, “Tiêu à, cậu đừng tuyệt vọng chỉ vì lời nói của tớ đấy chứ? Bây giờ ba tớ tham vọng, tớ chỉ đi theo sau thôi, phát hiện thấy không đúng thì nhắc nhở, vụ của cậu tớ thấy là làm được đấy, nhưng tớ nghĩ ba tớ sẽ không đồng ý. Cậu cũng có thể thử hỏi xem sao, hay là tớ hỏi giúp cậu nhé, được không?” La Tiểu Cảnh ngồi trong văn phòng sáng sủa, trang hoàng vừa thời thượng vừa xa hoa, thấy bóng người phản chiếu trên mặt bàn màu đen, chiếc áo khoác vắt trên chiếc ghế giám đốc, hào hoa phong nhã tuấn tú lịch sự, rõ ràng hai người là bạn bè rất thân, nhưng lại thể hiện hai cục diện hoàn toàn khác nhau. Một lần nữa Đoàn Tiêu lại cảm thấy tự ti, sau này chắc chắn con nhà Tiểu Cảnh cũng sẽ khác Tiểu Mao Đầu. Con của La Tiểu Cảnh sẽ đi học trường tốt nhất, nói tiếng Anh trôi chảy, có thể dễ dàng ra nước ngoài du lịch du học, nhưng còn Tiểu Mao Đầu thì không thể.
Thực ra tớ có suy nghĩ này.” La Tiểu Cảnh bỗng nhiên nói: “Có một người chắc chắn rất thích những vụ làm ăn như vậy, hơn nữa còn rất giàu có. Nếu tớ là cậu thì chắc chắn người đầu tiên tớ nghĩ đến sẽ là cậu ấy.” Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên: “Tiểu Ngũ?”
La Tiểu Cảnh bật cười gật đầu: “Đúng, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ rất hứng thú. Đầu tiên, cậu ấy thích ăn. Hơn nữa chúng ta đều biết cậu ấy định cư ở Thanh Thành, lại thêm cậu ấy có tiền, hay nói cách khác là dù cậu ấy không có tiền thì ngài Phí cũng có tiền. Cuối cùng quan trọng nhất là cậu ấy có thể lực, có một chỗ dựa khổng lồ, là vị trí chúng ta không thể với tới được. Điều này sẽ quyết định cậu có đứng vững được ở Thanh Thành, ở mảnh đất này được hay không.”
Đoàn Tiêu nhìn La Tiểu Cảnh, La Tiểu Cảnh thở dài: “Có lẽ Tiểu Ngũ sẽ đồng ý, cậu nghĩ xem, Tiểu Ngũ vẫn luôn nhắc đến cái gì?”
“Tiền!” Đoàn Tiểu đáp.
La Tiểu Cảnh cười: “Không cần cậu ấy làm việc, sau này mỗi năm đều được chia hoa hồng, sao cậu ấy lại không đồng ý chứ? Nhưng mà phải nghĩ xem nói thế nào, dù sao thì với tính cách keo kiệt của cậu ấy, bây giờ bảo cậu ấy móc tiền ra trước rồi mới kiếm được tiền thì chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi đến ngọn nguồn cho mà xem. Cửa hàng đó địa thể rất đẹp, chắc chắn người khác sẽ tranh cướp, cậu phải nhanh lên đấy.” Đoàn Tiêu lập tức gật đầu đồng ý: “Tớ biết rồi.” La Tiểu Cảnh: “Có cần tớ tìm Tiểu Ngũ giúp cậu không?”
Đoàn Tiêu hơi ngưng lại một lát, sau đó kiên quyết lắc đầu nói: “Không cần, tự tớ đi tìm. Tiểu Ngũ sẽ không mặc kệ tớ đâu.” La Tiểu Cảnh cười gật đầu: “Ừ”