Công tước đại nhân: [Buổi tối Tiểu Ngũ không có thời gian à? Haiz, đáng tiếc, vốn dĩ muốn...]
Cô mím môi, nhìn chằm chằm câu kia. Công 3tước đại nhân nói chuyện nửa vời như vậy khiến cô khó chịu, tò mò chết đi được. Anh muốn làm gì? Lại hỏi có muốn đổi tủ hay là sofa trong nhà 2mới, hay là có cần đổi tủ giày ở cạnh cửa lớn hơn một chút không ạ?
Nhưng cô đợi rất lâu anh vẫn không nhắn tin tiếp.
Cung Ngũ5 do dự, suy nghĩ một chút, hỏi: [Muốn làm gì? Lần này Công tước đại nhân trả lời lại rất nhanh, hai chữ dứt khoát nhaNHÂNhẹn: [Anh muốn.]
4
Cung Ngũ nhìn tin nhắn trả lời của anh, đầu óc mù mịt, tình hình gì đây?
Cung Ngũ không hiểu, sau đó cô nghiên cứu cẩn thận đoạn đ0ối thoại vừa rồi, có phải cô bỏ lỡ cái gì rồi không? Tại sao cô đọc tin nhắn của đối phương lại không hiểu? Sau đó cô quyết định hỏi người khác xem lời này là có ý gì. Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Ngũ quyết định thay vì hỏi cái loa phóng thanh Yến Đại Bảo, cô nên hỏi Lam Anh thì hơn: “Anh Anh cậu có thể hiểu đoạn đối thoại này không? Sao tớ đọc lại không hiểu nhỉ? Cái này có phải là biểu thị tức giận rồi không?”
Lam ANHÂNghiêm túc đọc, giơ tay đỡ trán, nói: “Không phải.” Cung Ngũ vẫn không hiểu hỏi lại: “Anh Anh cậu hiểu được à?”
Lam Anh: “Nghĩ lệch đi một chút là có thể hiểu được. Đây là đối thoại của người kia nhà cậu với cậu đúng không? Đơn giản là chuyện ấy ấy đó.”
Cung Ngũ kiNHÂNgạc: “Anh Anh, con mắt nào của cậu phát hiện ra chuyện này?”
Lam Anh: “Hai con mắt đều nhìn thấy. Cậu tự nghiên cứu lại ý của câu cuối cùng đi, giọng điệu đó có nhiều cách hiểu lắm, ừm, cậu tìm hiểu đi nha. Tớ cúp máy đây.”
Cung Ngũ nghe đề nghị của Lam Anh, nghiêm túc nghiên cứu một chút, sau đó cuối cùng cũng phát hiện rồi. Cô đọc lại đoạn đối thoại kia, cuối cùng cảm thấy xe lửa đã khởi động.
Cung Ngũ: “...” Không nhìn ra anh lại là một người như vậy, đúng là khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa!
Hóa ra một người đàn ông ở không nhiều năm cũng sẽ bị biến chất, vậy thì cô phải nghi ngờ rồi, hai năm ở Gadles đó, anh đã chịu đựng thế nào?
Nơi đó có rất nhiều người đẹp, còn toàn là người đẹp tóc vàng mắt xanh, ngay cả Hoàng hậu không phải cũng yêu thầm anh sao? Hồi đó đã kết hôn rồi vẫn còn muốn làm người tình của anh, có phải hai năm đó bên cạnh anh luôn không trống trải không? Càng nghĩ càng giận, cô trả lời: [Cẩm thú!]
Công tước đại nhân nhắn lại: (Anh tưởng là Tiểu Ngũ đang mời anh, anh rất xin lỗi, anh hiểu sai ý rồi. Dù sao lâu như vậy mới gặp được Tiểu Ngũ, anh rất nhớ em. Cho nên nhìn thấy tin nhắn Tiểu Ngũ gửi trước đó, anh đã hiểu
lầm.)
Cung Ngũ hít sâu một hơi, sau đó hỏi: [Lúc anh Tiểu Bảo ở Gadles đã sống thế nào? Em rất tò mò, có phải bên cạnh anh có rất nhiều em gái nuôi không?]
Công tước đại nhân lập tức nhắn lại: Anh chỉ có một cô em gái là Đại Bảo. Người yêu của anh chỉ có một mình Tiểu Ngũ. Hai năm ở Gadles anh đã vượt qua trong nỗi nhớ Tiểu Ngũ và bận rộn việc nước (Mỉm cười)]
Cung Ngũ ghét bỏ, còn nhắn mặt cười cái gì, vừa qua vừa xấu, nhìn là thấy không thường xuyên dùng phần mềm mạng xã hội rồi.
Công tước đại nhân thấy cô không nhắn lại, lại tiếp tục gửi tin nhắn: [Tiểu Ngũ không tin anh à? Anh có thể thể, thể thế nào cũng được. Anh có tính sạch sẽ với tình cảm, tuyệt đối sẽ không cho phép mình phạm phải sai lầm thứ cấp như vậy. Trong thời gian anh và Tiểu Ngũ yêu nhau, anh tuyệt đối sẽ không phản bội Tiểu Ngũ. Bởi vì anh biết Tiểu Ngũ cũng tin tưởng đợi aNHÂNhư vậy.]
Cung Ngũ hít sâu một hơi, sau đó hỏi: [Lúc anh Tiểu Bảo ở Gadles đã sống thế nào? Em rất tò mò, có phải bên cạnh anh có rất nhiều em gái nuôi không?]
Công tước đại nhân lập tức nhắn lại: Anh chỉ có một cô em gái là Đại Bảo. Người yêu của anh chỉ có một mình Tiểu Ngũ. Hai năm ở Gadles anh đã vượt qua trong nỗi nhớ Tiểu Ngũ và bận rộn việc nước (Mỉm cười)]
Cung Ngũ ghét bỏ, còn nhắn mặt cười cái gì, vừa qua vừa xấu, nhìn là thấy không thường xuyên dùng phần mềm mạng xã hội rồi.
Công tước đại nhân thấy cô không nhắn lại, lại tiếp tục gửi tin nhắn: [Tiểu Ngũ không tin anh à? Anh có thể thể, thể thế nào cũng được. Anh có tính sạch sẽ với tình cảm, tuyệt đối sẽ không cho phép mình phạm phải sai lầm thứ cấp như vậy. Trong thời gian anh và Tiểu Ngũ yêu nhau, anh tuyệt đối sẽ không phản bội Tiểu Ngũ. Bởi vì anh biết Tiểu Ngũ cũng tin tưởng đợi aNHÂNhư vậy.]
Cung Ngũ nhìn tin nhắn anh liên tục gửi đến, tâm tình dịu đi hơn nhiều. Cô chống cằm, tưởng tượng có phải lúc này người kia tưởng là cô đang giận anh, đang cúi đầu soạn từng chữ một tạo thành câu gửi qua đây không, chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy có chút buồn cười rồi. Cuối cùng Cung Ngũ cũng cảm thấy tàm tạm, cô trả lời: [Anh Tiểu Bảo anh đừng nói nữa. Em tin tưởng là được rồi.] Công tước đại nhân lập tức nhắn lại: [Cám ơn Tiểu Ngũ.. Công tước đại nhân: [Tiểu Ngũ em cảm thấy chúng ta đổi khăn trải giường thành màu sáng hơn thế nào? Anh cảm thấy ga màu trắng phối hợp với khăn trải giường màu đỏ sẽ đẹp hơn, màu kem không tôn lên nước da của Tiểu Ngū.] Cô nhắn lại: [BL]
Công tước đại nhân: [Ngày mai Tiểu Ngũ có muốn đi chọn bộ mới không? Anh cảm thấy kết hôn dùng màu đỏ sẽ càng vui hơn. Cải Trắng Nhỏ cũng thích màu sắc tươi đẹp.] Cung Ngũ suy nghĩ, thật ra lúc người này nhắn những thứ này, trong đầu toàn là nội dung về màu sắc à? Còn cả trước kia có phải anh muốn đổi cái này đổi cái kia, thật ra cũng có mục đích cả không?
Muốn đổi rèm cửa sổ? Chẳng lẽ anh còn muốn play trên cửa sổ à? Cung Ngũ nghĩ mà rùng mình, khẩu vị nặng thật.
Khoan đã, anh còn từng nói có muốn đổi một cái bồn cầu âm nhạc không, chẳng lẽ còn muốn play trên bồn cầu à? Cung Ngũ lại run cầm cập, không thể nghĩ nữa, nghĩ là không dừng lại được! Cung Ngũ chặc lưỡi, nhắn lại: [Để nói sau đi. Được rồi, em phải đọc sách đây, anh Tiểu Bảo ngủ ngon] Cũng không biết có phải là buổi tối nghĩ nhiều, hay là vì đoạn đối thoại của Công tước đại nhân khiến đầu óc cô đen tối đi. Tóm lại, ban đêm Cung Ngũ mơ một giấc mơ màu sắc, trong mơ cô còn rất sung sướng, nhưng lúc tỉnh dậy cô cảm thấy không còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
Sáng sớm, lúc ăn cơm Cung Ngũ cảm thấy mình bị giấc mơ làm trống rỗng rồi, cô phải nghĩ cách bồi bổ cho mình. Tối hôm qua nhắc đến cái chủ đề đó, hôm nay chắc chắn không thể biểu hiện gì, nếu không anh Tiểu Bảo sẽ nói cô đói khát khó nhịn. Vì vậy, hôm nay Cung Ngũ nghiêm túc đi học, tan học về nhà, còn thuận tiện đến nhà trẻ đón Bộ Tiểu Bát về, tinh lực rất dồi dào. Buổi tối Công tước đại nhân lại gửi tin nhắn đến, Cung Ngũ còn cố ý làm cao, khiến mình không lạnh không nóng không mặn không nhạt không quan tâm.
Ngày thứ ba, buổi sáng học xong Cung Ngũ cũng đi thăm Cải Trắng Nhỏ. Hôm nay người trồng Cải Trắng Nhỏ là Công tước đại nhân. Lúc nhìn thấy cô, từ xa anh đã đặt Cải Trắng Nhỏ xuống đất, để cô bé tự đi qua chỗ mẹ. Cung Ngũ nhìn con chim cánh cụt nhỏ đáng yêu lắc lư chu môi ra nhào qua chỗ mình, trái tim như sắp tan ra.
Nhưng bây giờ cô còn có việc khác! Cô đi qua bể Cải Trắng Nhỏ lên: “Ôi chao bảo bối nhỏ của mẹ, sao mẹ lại yêu con thế này!” Cải Trắng Nhỏ cười khanh khách, Cung Ngũ chủ động nói chuyện với Công tước đại nhân, cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo, lần trước aNHÂNói gì nhỉ? Muốn mua khăn trải giường mới à?” Công tước đại nhân hỏi: “Ý kiến của Tiểu Ngũ thế nào? Nếu như Tiểu Ngũ không thích, không đổi cũng được, có điều anh vẫn cảm thấy đổi cái khác đẹp hơn.” Cung Ngũ: “Vậy thì đổi đi. Bây giờ chúng ta sẽ đi mua luôn, Cải Trắng Nhỏ làm thế nào đây?” Công tước đại nhân: “Đưa nó theo đi.” Một nhà ba người đưa Cải Trắng Nhỏ lên đường, Cung Ngũ không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Lúc nên đưa Cải Trắng Nhỏ đi thì không đưa, lúc không nên đưa thì lại cứ đưa theo...”
Công tước đại nhân không nghe rõ: “Tiểu Ngũ nói cái gì? Cải Trắng Nhỏ làm sao?” Cung Ngũ lập tức lắc đầu: “Không có gì, anh Tiểu Bảo không cần để ý, ha ha ha, em tùy tiện nói chơi thôi. Cải Trắng Nhỏ, ghế trẻ em có thoải mái không?” Cải Trắng Nhỏ: “Ma... ma...”
Cung Ngũ vui vẻ nói chuyện với Cải Trắng Nhỏ, cảm thấy vẫn là cô bé đáng yêu nhà mình làm người ta thích nhất.
Còn người bên cạNHÂNày, Cung Ngũ thở dài.