Công Tước



“Mỹ Giảo, đừng nhìn anh như vậy, như vậy anh sẽ nghi ngờ liệu mình có làm ra chuyện gì không thỏa đáng hay không. Hay là em có ý3 kiến nào hay hơn?”

Nhạc Mỹ Giáo suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nói trước, đây là do cậu tự nguyện, sau này có chuyện g2ì đừng để cho tôi. Tôi không ép cậu.” “Đương nhiên.” Bộ Sinh mỉm cười, “Chúng ta là người một nhà, nếu sau này Tiểu Ngũ bị uất 5ức, anh nhất định sẽ là người đầu tiên xông ra bảo vệ nó. Người một nhà sao phải nói hai lời?” Nhạc Mỹ Giảo không nói gì, xem n4hư đã chấp nhận lời anh ta nói. Bộ Sinh nghiêng đầu hôn lên môi bà, “Mỹ Giảo, em cảm thấy cho Tiểu Ngũ bao nhiêu là phù hợp? Ít0 quá thì không hay, nhiều quá thì cũng không được, e rằng những cổ đông khác của Bộ Bộ Hữu Sinh sẽ không đồng ý, thời gian cũng khá gấp rút.” Nhạc Mỹ Giảo: “Tôi cũng không rõ nên cho bao nhiêu là thích hợp, cậu xem rồi giải quyết. ít hay nhiều đều là tâm ý của cậu, Tiểu Ngũ nhất định sẽ không nói gì?

Bộ Sinh suy nghĩ, lại nói: “Mười phần trăm được không? Con số này có lẽ sẽ cho đi được, không đến nỗi mang lại cho Tiểu Ngũ áp lực.” “Cậu quyết định vậy thì cứ làm vậy. Đã có Tạo Tinh rồi, lại thêm mười phần trăm cổ phần của Bộ Bộ Hữu Sinh, xem như đủ chỗ đứng ở nhà họ Yến rồi.” Bộ Sinh mỉm cười gật đầu: “Tuy những thứ này không thể so với nhà họ Yển, nhưng là cô dâu mới, xem như cũng đủ thể diện. Ngoài ra, không phải trước kia em từng nói, trong thành phố có một căn nhà cũng để lại cho Tiểu Ngũ sao?”

Nhạc Mỹ Giáo trả lời rồi bổ sung thêm một câu: “Tôi còn định cho nó một chiếc xe, để thường ngày nó tự lái khi có thời gian.” Bộ Sinh ra sức tán thành: “Anh cũng có ý như vậy. Đúng lúc mấy ngày trước có người bạn bảo rằng một hãng xe nổi tiếng vừa ra một mẫu xe mới, toàn cầu chỉ có ba trăm chiếc, bây giờ anh sẽ thông báo cho anh ta để lại một chiếc...” Nhạc Mỹ Giảo vội vàng kéo lấy anh ta: “Haiza, đừng chọn xe thể thao, chọn một chiếc an toàn và tốt một chút là được, Tiểu Ngũ thường ngày còn phải nuôi Cải Trắng Nhỏ, cậu để nó chạy xe thể thao thì sao mà được?”

“Mẹ, mẹ nói con à? Chúng ta ở đây ăn trưa, không phải sẽ bớt được phiền phức rồi sao?” Cung Ngũ kéo Bộ Tiểu Cửu. Được chị dẫn đi, cậu bé cũng vẻ mặt hào hứng, ngồi đợi cơm trưa. Trẻ con sẽ học theo tính của người lớn, Cung Ngũ như vậy, Bộ Tiểu Cửu tự nhiên cũng sẽ giống cô, Nhạc Mỹ Giảo thật sự phục hai người họ. Sau cùng mọi người thật sự ở lại đây ăn trưa, chọn một vị trí ở góc, thật sự là phần đầu tiên, vì có Bộ Sinh nên đầu bếp của nhà ăn cũng nấu thêm vài món mang lên. Đến thời gian nghỉ trưa, có nhiều người đến nhà ăn để ăn trưa, quả nhiên nhìn thấy Bộ Sinh dẫn theo vợ và con cái vào đây ăn.


Chuyện của Bộ Sinh rất nhiều người biết, anh ta lấy một người phụ nữ lớn tuổi làm vợ, nhân viên cũ trước kia từng gặp qua, cũng có người chưa từng gặp, nên ai cũng rất hiểu kỳ muốn biết.

Mấy năm trước có người từng gặp Nhạc Mỹ Giảo đều tin năm tháng vô tình, lúc đó trông bà còn trẻ tuổi, nhưng sau khi sinh liên tục hai đứa con thì bọn họ không tin bà trông còn trẻ nữa. Kết quả vừa nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, không ai nói gì nữa, hết cách, có đôi khi, ông trời thật sự rất ưu ái cho một số người, ví dụ như Nhạc Mỹ Giảo, đây là một người phụ nữ hơn bốn tuổi sao? Ai tin được là bà đã từng sinh bốn đứa con?

Vóc dáng và tướng mạo được chăm sóc thật là tốt. Nếu không nói ra tuổi thật thì không ai đoán ra được tuổi của Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngũ vừa ăn vừa đút cho Bộ Tiểu Cửu, “Món này ngon này Tiểu Cửu, thức ăn ở đây thật là ngon.”

Bà định đứng dậy, kết quả lại bị Bộ Sinh kéo lại: “Mỹ Giảo! Anh chỉ nói thế thôi, em giận dữ làm gì? Ngồi xuống, Tiểu Ngũ dẫn Tiểu Cửu đi chơi rồi, đừng sốt ruột, chúng ta vẫn còn đủ thời gian.” Cánh tay anh ta đã luồn vào trong cổ áo của Nhạc Mỹ Giảo, lập tức bị bà tát một cái, “Cậu làm gì thế?”


Bộ Sinh buồn bã: “Bọn nó sẽ không trở lại ngay đâu...”

“Cậu bớt đi!” Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta như nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh, trực tiếp hất tay anh ta ra, đứng dậy bỏ đi. Chuyện tiền bạc đã nói xong, bà còn ở lại đây làm gì? Đi ra ngoài tìm Cung Ngũ và Bộ Tiểu Cửu, không biết người đã chạy đi đâu mất, sau cùng vẫn là Bộ Sinh dẫn bà đi xuống tìm người. Cung Ngũ và Bộ Tiểu Cửu đang ngồi trong nhà ăn đợi ăn chùa, mười một giờ ba mươi mở bán, mười một giờ hai người đã ngồi đợi, nói phải ăn phần đầu tiên.

Nhạc Mỹ Giảo thật sự không biết nói thế nào, Cung Ngũ đã lớn như vậy rồi, sao vẫn giống như Tiểu Cửu, vẻ mặt chờ đợi được ăn cơm. Nhìn thấy hai người đi qua, Cung Ngũ xoay đầu lại vẫy tay với bọn họ: “Mẹ, lúc nãy thư ký Lưu bảo chúng ta có thể ăn trưa ở đây!”

“Con giỏi quá nhỉ?” Nhạc Mỹ Giảo không vui nói một câu, thật sự bị cô chọc tức chết, đứa trẻ này thật không thể khiến bà bớt lo được!

Bộ Sinh lập tức nói: “Vẫn là em suy nghĩ chu đáo, vậy thì dễ dàng hơn rồi, để anh bảo người chọn một chiếc xe gia đình cùng giá trị đó, như vậy sẽ thích hợp cho Tiểu Ngũ.” Nhạc Mỹ Giảo đồng ý, tán thành suy nghĩ của anh ta, “Đúng rồi, Tiểu Ngũ sắp kết hôn, ngày tháng cụ thể vẫn chưa biết, hai ngày nữa chúng ta phải gặp người lớn bên đó, lúc đó cậu có đi cùng tôi không?”


Bộ Sinh có chút buồn bã: “Anh không đi cùng em thì ai đi? Đương nhiên là anh đi cùng rồi.” Anh ta nhìn bà một cái, cúi mặt không vui hỏi một câu, “Không phải em định đi với Cung Truyền Thể chứ?”

Nhạc Mỹ Giảo không nói gì, Bộ Sinh suýt chút nhảy dựng lên, anh ta hít thật sâu một hơi rồi nói: “Nhạc Mỹ Giảo, đừng ức hiếp người quá đáng!” “Tôi đâu có nói đi tìm ông ta. Cậu sốt ruột cái gì?”

“Anh nhìn ông ta là thấy chướng mắt, nhắc đến tên thôi cũng thấy khó chịu rồi. Tiểu Ngũ kết hôn đừng để anh nhìn thấy ông ta.”

Nhạc Mỹ Giảo chán ghét nhìn anh ta một cái: “Chuyện đó tôi không quản được. Cậu nói xem ông ta tốt xấu gì cũng là ba ruột của Tiểu Ngũ, nếu Tiểu Ngũ kết hôn, nó muốn mời ba ruột của nó đến tham dự hôn lễ không phải là chuyện rất bình thường sao? Cậu nói với tôi, tôi cũng không thể bảo đảm được.”

Chuyện của Bộ Sinh rất nhiều người biết, anh ta lấy một người phụ nữ lớn tuổi làm vợ, nhân viên cũ trước kia từng gặp qua, cũng có người chưa từng gặp, nên ai cũng rất hiểu kỳ muốn biết.

Mấy năm trước có người từng gặp Nhạc Mỹ Giảo đều tin năm tháng vô tình, lúc đó trông bà còn trẻ tuổi, nhưng sau khi sinh liên tục hai đứa con thì bọn họ không tin bà trông còn trẻ nữa. Kết quả vừa nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, không ai nói gì nữa, hết cách, có đôi khi, ông trời thật sự rất ưu ái cho một số người, ví dụ như Nhạc Mỹ Giảo, đây là một người phụ nữ hơn bốn tuổi sao? Ai tin được là bà đã từng sinh bốn đứa con?


Vóc dáng và tướng mạo được chăm sóc thật là tốt. Nếu không nói ra tuổi thật thì không ai đoán ra được tuổi của Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngũ vừa ăn vừa đút cho Bộ Tiểu Cửu, “Món này ngon này Tiểu Cửu, thức ăn ở đây thật là ngon.”

Ăn xong thì Bộ Sinh dẫn Nhạc Mỹ Giáo trở về phòng làm việc. Nhạc Mỹ Giảo vốn định đưa Bộ Tiểu Cửu rời khỏi, kết quả Bộ Sinh bảo Cung Ngũ dẫn cậu bé đi chơi. Cung Ngũ tinh ý dẫn em trai đi dạo chơi gần đó, đợi Nhạc Mỹ Giảo đi ra thì đã qua hai tiếng.

“Mẹ, bây giờ mẹ muốn làm gì?” Cung Ngũ hỏi. “Về nhà chứ còn làm gì nữa? Con còn định làm gì?”

Cung Ngũ mím môi: “Con chưa nói gì mà, sao mẹ lại hung dữ như vậy.” Cô lại mỉm cười với bà, “Con muốn đi thăm Cải Trắng Nhỏ.”

“Mấy ngày này con đừng đến đó” Nhạc Mỹ Giảo nói: “Đây là thời gian bàn chuyện hồn sự, con cứ chạy đến nhà đó, người của nhà họ sẽ cho rằng con quá chủ động. Thật sự muốn gặp thì cứ kêu cậu Phí bể con gái qua đây.” Cung Ngũ trợn mắt, sau đó gật đầu, “Vâng, con biết rồi.” Cô thở dài một hơi, tại sao có nhiều quy tắc như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui