Yến Đại Bảo ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ, đột nhiên trừng to mắt nói: “Tiểu Ngũ, hình như tớ cũng đang ăn bám! Tớ đã 3lớn thế này rồi, vẫn chưa có công việc chưa thể kiếm được tiền!”
Cung Ngũ thở dài một hơi, đứng yên tại chỗ, nghe thấy sau l2ưng có tiếng bước chân cô vội vã nói: “Tớ về nhà suy nghĩ tương lai và con đường sau này của tớ sẽ đi thế nào đây.”
Nghĩ đến5 chuyện này, trong lòng cô có chút cảm giác thể lương. Dường như cô không thể nuôi nổi con gái, cô làm mẹ rồi mà vẫn còn ăn bám. Yến4 Đại Bảo vốn rất nghênh ngang tự cao, kết quả vì lời Cung Ngũ nói, dáng vẻ cũng buồn bã thấy bản thân thật vô dụng, còn không bằng T0ần Tiểu Ngư, ít nhiều gì Tần Tiểu Ngư cũng biết tự kiếm tiền! Cung Ngũ thở dài nói: “Tớ về đây!” “Tiểu Ngũ, anh tiễn em.” Công tước đại nhân đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng. Cung Ngũ xoay đầu lại trừng mắt nhìn anh, nói: “Không cần!”
Công tước đại nhân không thèm nghe, cứ đi theo cô.
Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy ba đi theo mẹ ra ngoài, cô bé lập tức giơ tay múa chân ra sức bò qua, sau đó ôm lấy chân Công tước đại nhân, nắm lấy quần của ba lắc lư đứng dậy, nhoẻn đôi môi đáng yêu ra mỉm cười với ba. Công tước đại nhân bèn bể nó lên, nhìn sang Cung Ngũ: “Ba con anh đưa Tiểu Ngũ về nhà.”
Không biết tại vì sao, Cung Ngũ nhìn Cải Trắng Nhỏ đang được Công tước đại nhân bế thì cảm thấy rất đau lòng. Cô đột nhiên phát hiện, bản thân không chỉ vô dụng, không có tiền không có công việc, không chỉ không nuôi được con gái, đến cả bản thân cũng không nuôi nổi.
Điều quan trọng nhất là lúc nào cũng vậy, bên cạnh Cải Trắng Nhỏ hoặc là chỉ có ba, hoặc là chỉ có mẹ, rất ít cơ hội có cả ba và mẹ bên cạnh. Vốn dĩ cô đang tức giận đùng đùng đứng đó, kết quả cứ đứng như vậy, nước mắt bất giác rơi xuống. Tại sao cô làm người thất bại như vậy? Tại sao Cải Trắng Nhỏ không thể giống những đứa trẻ khác, có ba mẹ ở bên cạnh? Tại sao ba mẹ của người ta đều hòa thuận vui vẻ, chỉ có mỗi mình cô bé là phải như vậy!
Nước mắt tuôn trào, cô cứ đứng như vậy, xoay đầu lại nhìn Cải Trắng Nhỏ, không kìm được mà khóc thút thít.
Công tước đại nhân bế Cải Trắng Nhỏ đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô. Cải Trắng Nhỏ giơ cánh tay mũm mĩm ra đòi mẹ, giọng nói bị bô vang lên: “Mẹ... mẹ...”
Cung Ngũ xoay người lại, đi đến bên cạnh hai ba con họ, giơ tay nắm lấy bàn tay Cải Trắng Nhỏ, cúi đầu hôn lên một cái, “Cục cưng, mẹ ở đây!”
Sau đó cô vừa khóc vừa giơ tay ôm lấy Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng, không kìm được mà khóc ngày càng đau lòng. Sau đó cô xoay đầu lại, nói với Công tước đại nhân một câu: “Em phải tìm ba cho Cải Trắng Nhỏ!” Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên, “Tiểu Ngũ, ba của Cải Trắng Nhỏ là anh tớ, nó có ba mà, lẽ nào cậu muốn tìm một người khác!” Cung Ngũ khóc thút thít, ra sức dùng tay lau nước mắt, nói: “Tớ muốn tìm một người không nói dối không lừa gạt tớ!”
Công tước đại nhân bước đến trước một bước, sau đó anh giơ tay ra ôm cả Cung Ngũ và Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng, nói: “Anh có thể giải thích... anh nói không có, là vì anh biết... lúc đó tình cảm giữa anh và Tiểu Ngũ rất mong manh, khó khăn lắm em mới chịu nói chuyện với anh, nếu để em biết giữa chúng ta từng xảy ra chuyện không vui như vậy, em sẽ càng không muốn để ý đến anh. Anh không muốn lừa em, anh cũng không nghĩ rằng em không thể nhớ lại. Anh chỉ muốn mọi chuyện mau chóng trở lại như ban đầu, muốn anh và Tiểu Ngũ sớm ngày đoàn tụ. Anh không phải là người xấu như Tiểu Ngũ đã nghĩ đâu.”
Cung Ngũ vẫn nức nở, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc như vậy. Tóm lại, cô chỉ muốn khóc, cảm thấy mình làm người thật thất bại, đến cả lúc bị bệnh cũng thật thất bại, quên mất rất nhiều người rất nhiều chuyện đã xảy ra, nên làm cho con gái mình phải chịu thiệt thòi như bây giờ.
Công tước đại nhân tiếp tục nói: “Anh nói không có với Tiểu Ngũ, là vì chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Tiểu Ngũ, lớn đến mức anh không muốn nhắc lại. Anh đang trốn tránh, còn Tiểu Ngũ thì từ đầu đến cuối luôn nhớ trong lòng, đã qua rất lâu nhưng vẫn chưa nguôi đi. Xin lỗi Tiểu Ngũ, chuyện này là do anh không tốt, là do anh tự cho mình là đúng, nên mới khiến Tiểu Ngũ đau lòng như vậy. Nếu có thể quay trở lại, anh tuyệt đối sẽ không đưa ra sự lựa chọn như thế, chỉ có trời mới biết anh đã hối hận trong bao lâu...”
Nước mắt lăn dài trên má Cung Ngũ, cô hít hít, nói: “Bây giờ em vẫn chưa nghĩ thông, em cũng không biết lời anh nói là thật hay giả, lỡ em tin rồi, một lúc nào đó lại có người nói với em mọi chuyện không phải như vậy, em sợ em sẽ dẫn Cải Trắng Nhỏ bỏ đi.” Cải Trắng Nhỏ trừng đôi mắt to tròn nhìn vào mặt mẹ, sau đó giơ cánh tay nhỏ ra lau nước mắt. Bàn tay vừa chạm vào nước mắt trên mặt mẹ, cô bé đột nhiên sả qua, nhe răng ra muốn cắn một cái.
Rất may chỉ có vài chiếc răng nên cắn không đau lắm, Cung Ngũ giơ tay lau mặt, nói: “Cải Trắng Nhỏ con không được cắn mẹ như vậy, mẹ mà không xinh đẹp thì không thể tìm ba cho con được đâu.”
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ nhìn anh một cái, nói: “Trả cho anh.”
“Anh đưa em về.” “Không cần.” Cô nói: “Không cần anh đưa em về, lúc em đến chỉ đi một mình, lúc trở về không đi một mình được sao? Hơn nữa, em cũng chưa từng làm chuyện gì thất đức, cũng chẳng sợ người khác tìm đến mình. Còn nữa, không được gọi điện thoại cho em, em không bắt máy đâu! Không được tiễn! Em đi đây!” Trả Cải Trắng Nhỏ lại cho Công tước đại nhân, cô không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Rất may chỉ có vài chiếc răng nên cắn không đau lắm, Cung Ngũ giơ tay lau mặt, nói: “Cải Trắng Nhỏ con không được cắn mẹ như vậy, mẹ mà không xinh đẹp thì không thể tìm ba cho con được đâu.”
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ nhìn anh một cái, nói: “Trả cho anh.”
“Anh đưa em về.” “Không cần.” Cô nói: “Không cần anh đưa em về, lúc em đến chỉ đi một mình, lúc trở về không đi một mình được sao? Hơn nữa, em cũng chưa từng làm chuyện gì thất đức, cũng chẳng sợ người khác tìm đến mình. Còn nữa, không được gọi điện thoại cho em, em không bắt máy đâu! Không được tiễn! Em đi đây!” Trả Cải Trắng Nhỏ lại cho Công tước đại nhân, cô không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Quả nhiên Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đứng yên tại chỗ không dám đi ra. Đợi sau khi Cung Ngũ đi, Yến Đại Bảo mới lén lút chạy qua, liếc mắt nhìn Công tước đại nhân, “Haiza... em còn không biết thì ra anh từng chia tay với Tiểu Ngũ sao? Chả trách có một lần trở về Tiểu Ngũ không thèm nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh...”
Công tước đại nhân nhìn sang Yến Đại Bảo, nói: “Đại Bảo, em qua đây, chúng ta nói chuyện của em và Lý Nhất Địch” Yến Đại Bảo ngoan ngoãn đi qua, “Em và anh Bánh Bao làm sao?”
Công tước đại nhân bế Cải Trắng Nhỏ ngồi xuống, lời lẽ đanh thép: “Đại Bảo, em là thục nữ, thục nữ thì không nên chủ động với đàn ông như vậy, làm thể sẽ khiến người ta cảm thấy em rất tùy tiện...”
Nếu là lúc còn nhỏ, Công tước đại nhân nói gì thì tuyệt đối sẽ là như vậy, trong mắt Yến Đại Bảo, lời anh trai nói nhất định là đúng. Nhưng giờ Yến Đại Bảo đã trưởng thành, biết yêu đương, có tâm sự và bí mật riêng của mình, chỉ có thể nói những chuyện bí mật với bạn thân, cơ bản không muốn chia sẻ với anh trai. Cho nên khi Công tước đại nhân nói, cô chỉ phồng đôi gò má đáng yêu của mình lên, đầu thì lắc lư, cũng không biết có đang nghe hay không. “Vậy thì ai nên chủ động?” Yến Đại Bảo hỏi: “Nếu không ai chủ động, vậy không thể tăng thêm tình cảm rồi! Con gái mà là thục nữ thì không nên chủ động với đàn ông, vậy có phải người cần chủ động là đàn ông không?”
“Đàn ông thật sự nên chủ động một chút, nhưng nếu động tay động chân thì nhất định có suy nghĩ không tốt.” Công tước đại nhân lại nói: “Đại Bảo, anh sẽ không lừa em.” “Em biết mà!” Yến Đại Bảo nói: “Anh, lúc anh và Tiểu Ngũ ở bên cạnh nhau, Tiểu Ngũ có tùy tiện không?”
Công tước đại nhân kiên quyết lắc đầu: “Tiểu Ngũ không phải là loại con gái như vậy, Đại Bảo phải học Tiểu Ngũ.” Yến Đại Bảo phồng má, nói: “Tiểu Ngũ không tùy tiện, vậy nhất định là anh rất chủ động có đúng không? Vì anh là đàn ông mà!” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ là thục nữ.” Yến Đại Bảo trừng mắt, chỉ trích anh: “Vậy anh là kẻ háo sắc rồi! Động tay động chân với Tiểu Ngũ, bằng không làm sao có Cải Trắng Nhỏ?!”
Công tước đại nhân câm nín.