Cung Ngũ lo lắng: “Không phải hôm qua cậu nói cậu không thích vị hôn phu kia sao?”
Winnie dừng động tác uốn tóc trên t3ay lại, nhìn Cung Ngũ một cái, chu môi rồi nói: “Tiểu Ngũ, thật ra tớ cũng có ý định đào hôn. Lúc tớ đi mẹ tớ có bảo tớ phải 2trở về kết hôn, tớ không muốn trở về, tớ muốn đào hôn.” Cung Ngũ câm nín. Sao bên cạnh cô lại có những người bạn với các suy 5nghĩ kỳ quái thế này? Đào hôn? Đã là thời nào rồi mà còn đào hôn? Winnie nhìn cô, hỏi: “Tiểu Ngũ cậu có muốn giúp tớ không?”4
Cung Ngũ mím môi: “Winnie, không phải tớ không giúp cậu, mà là suy nghĩ của cậu thật sự không thực tế. Tớ nói cho cậu0 biết, sau khi cậu đào hôn thành công thì sẽ làm gì? Cậu định cả đời này cũng không trở về nhà hay là định đợi chuyện này qua rồi thì mới trở về: Cậu có từng nghĩ sau khi cậu đào hôn thì gia tộc và anh em của cậu sẽ làm sao không? Có nghĩ đến mối quan hệ của cậu và ba mẹ cậu sẽ ra sao không? Những chuyện này cậu có nghĩ tới chưa? Nếu cậu đã suy nghĩ kĩ và đưa ra quyết định, tớ sẽ giúp cậu. Nếu đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, vậy thì tớ không giúp cậu được.”
Winnie sửng sốt, đôi mắt rưng rưng nhìn Cung Ngũ, nói: “Nhưng mà... nhưng mà cậu không giúp tớ, tớ phải làm sao? Tớ không quen biết ai ở đây, lại không biết nói ngôn ngữ ở đây, tớ phải làm sao? Nếu tớ bị bắt đem đi bán, cậu cũng bỏ mặc tớ sao? Tớ thật sự chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ. Tớ sợ mẹ tớ biết được, chắc chắn sẽ trực tiếp bắt tớ về. Tớ sợ sau khi tớ trở về thì sẽ không trốn ra được nữa. Tớ không muốn gả cho một tên mọt sách, cũng không muốn từ bỏ ba mẹ và gia tộc của mình...”
“Tiểu Ngũ, cậu thật sự không giúp tớ sao? ba ba ba ba...”
Cung Ngũ giơ tay bịt tai lại, đợi khi tiếng khóc nhỏ lại, cô mới nói: “Lúc nãy tớ có nói rồi, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, tớ sẽ giúp cậu, còn nếu cậu chỉ là nhất thời hồ đồ, vậy thì không được, tớ không thể để cậu phạm sai lầm, càng không thể để cậu hối hận vì tớ đã không ngăn cản cậu, rồi oán trách tớ. Giúp đỡ là chuyện tốt, nhưng có ý giúp đỡ mà làm hỏng chuyện là không có đầu óc, có biết không?”
Winnie sững sờ, sau đó cô ngồi xuống cạnh Cung Ngũ, “Nếu là như vậy... tớ thà lấy Philo còn hơn là kết hôn với một tên mọt sách.” Cung Ngũ nghe thấy, lập tức hỏi: “Philo là ai?”
Winnie mím môi, nhìn cô, nói: “Là con trai của một nhà thường dân, mẹ tớ xem thường gia tộc của anh ấy. Tớ cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn tên một sạch kia nên đã hẹn hò với anh ấy, anh ấy cũng đã cầu hôn tớ mấy lần rồi. Sau đó, tớ cảm thấy mình là người đã có hôn ước, cứ làm vậy thì không hay, nên tớ nói với anh ấy, anh ấy rất tức giận, sau đó bọn tớ chiến tranh lạnh đến bây giờ. Tiểu Ngũ cậu cũng cảm thấy tớ đã có hôn ước thì không nên hẹn hò với người khác, đúng không? Tớ nghĩ như vậy, anh ấy không ủng hộ tớ mà còn nổi giận với tớ, cậu nói xem anh ấy làm vậy có đúng không?”
“Suy nghĩ rất đúng.” Cung Ngũ giơ ngón trỏ tán dương, nói: “Winnie này, tớ cảm thấy cậu nên tìm hiểu ưu điểm và khuyết điểm của tên một sách và người tên Philo kia, sau đó thì tổng hợp lại rồi so sánh, xem ai thích hợp với cậu hơn. Trước khi chưa kết hôn, cậu vẫn có quyền lựa chọn. Còn về sự lựa chọn của mẹ cậu, bà ấy có lí lẽ riêng, dù là vì tiền nên gả cậu cho tên mọt sách kia thì cũng là vì hi vọng cậu sống tốt. Tớ cảm thấy chuyện cậu nên làm bây giờ không phải là cãi nhau với mẹ cậu, mà là nói chuyện đàng hoàng với bà ấy, đưa ra ưu khuyết điểm của hai người đó, phải dùng lý lẽ thuyết phục người khác mới được.”
Winnie chu môi, suy nghĩ, rồi nói: “Vậy... cũng được.” Cung Ngũ tỏ ra rất hài lòng, Winnie chuẩn bị xong thì hai người cùng đi ra ngoài. Crovia và Carlisle cũng đã chuẩn bị xong, đang đi qua đợi bọn họ, “Bọn tớ xong rồi!” Cung Ngũ vẫy tay, “Xuất phát! Tớ đưa các cậu đi chơi! À, buổi chiều tớ còn có một chuyện rất quan trọng cần giải quyết, nên trước khi giải quyết chuyện đó thì chúng ta phải đi chơi thật vui vẻ.” “Tiểu Ngũ, cậu có chuyện gì thế?” Winnie hỏi. Cung Ngũ trả lời: “Tớ phải đếm tiền đếm đến gãy ngón tay!”