Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tớ không tìm cậu. Cậu nhìn đi, bên trái cải Trắng Nhỏ bên phải Tiểu Bát, lát nữa còn có Tiểu Cửu, tớ 3bận chết đi được lấy đâu ra thời gian!” Cải Trắng Nhỏ bị mẹ lạnh nhạt, giơ cánh tay nhỏ ra túm lấy cô. Cung Ngũ vội vàng q2uay đầu đút cho cô bé: “Cải Trắng Nhỏ không thể đợi một chút nào à? Con mèo tham ăn này!” Đám người ở bàn bên cạnh đang bà5n bạc đổi sách, Cung Ngũ cảm thấy lần này Lý Nhất Địch hơi nguy hiểm rồi. Người ta người đông thể mạnh, còn có cây gậy ngo4áy phân Yến Hồi nhảy lên nữa, nhất định Lý Nhất Địch thảm rồi.
Cô hít mũi, đứng lên, bế lấy Cải Trắng Nhỏ, nói với0 Yến Đại Bảo một câu: “Yến Đại Bảo, cậu chăm sóc Tiểu Bát giúp tớ, tớ đi cảm ơn anh Lý đã gửi tiền mừng cho Cải Trắng Nhỏ.”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên: “U” Cô vẫy Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát qua đây ngồi với chị Đại Bảo nào, chị Đại Bảo gắp đồ ngon cho em.” Bộ Tiểu Bát trơ mắt nhìn chị bể Cải Trắng Nhỏ đi, chỉ có thể ngoan ngoãn dịch qua đó, “Tiểu Bát rất đau lòng vì chị đi rồi, nhưng Tiểu Bát rất vui vì được ngồi với chị Đại Bảo.”
Yến Đại Bảo cười: “Chị cũng vui. Chị thích Tiểu Bát nhất.” Nói xong cô xoa đầu cậu.
Còn hai người bác còn lại, bác Cả che mũi từ đầu đến cuối, lúc chào hỏi Cung Ngũ cũng buồn bực khó chịu, uổng công có lông mày lưỡi mác mắt sáng ngời. Bác Hai là một người thích mỉm cười, hào hoa phong nhã, nhìn là biết chính là kiểu người rất thông minh
Lúc Bộ Tiểu Bát ra đời được thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ có một mình cậu là trẻ con, cho nên lúc đó ngày nào Yến Đại Bảo mua đồ cũng chạy đến nhà họ Bộ tặng cho cậu. Rất nhiều quần áo, Bộ Tiểu Bát còn chưa kịp mặc bây giờ đều để lại cho Bộ Tiểu Cửu mặc. Đương nhiên, Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát gặp nhau nhiều lần, tình cảm thân thiết. Cô thực sự coi cậu bé là em trai mình.
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ đi thẳng đến bàn Lý Nhất Địch. Cải Trắng Nhỏ ở trong lòng cô nhìn thấy bà nội là vui vẻ vung vẩy đôi tay nhỏ. Triển Tiểu Liên đang nói chuyện với mấy người chị dâu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ, bà lập tức vui vẻ nói: “Này, chị dâu, không phải vừa rồi chị muốn gặp con dâu và cháu gái của em sao? Đến rồi này! Tiểu Ngũ qua đây, mau đến gặp mấy bác trai và bác dâu đi!”.
Cung Ngũ biết lại phải giới thiệu rồi, cô bế Cải Trắng Nhỏ qua đó, “Cháu chào các bác!” Triển Tiểu Liên cẩn thận bể lấy Cải Trắng Nhỏ, nói với bọn họ: “Đây chính là Cải Trắng Nhỏ của chúng ta, vừa rồi chị dâu chưa nhìn thấy. Chị dâu chị xem đi, sao hả, bộ dạng Cải Trắng Nhỏ không kém Đại Bảo lúc còn bé chứ? Đúng rồi Tiểu Ngũ, đây là bác dấu Cả, kia là bác Cả...”
Quay đầu nhìn về phía anh Cả mình, Triển Tiểu Liên lập tức dừng câu chuyện, yên lặng nghiêng đầu qua, hít sâu một hơi, mới nói: “Anh Cả...”
Cung Ngũ nhìn những người đó, mặc dù đã lớn tuổi rồi nhưng ai cũng giữ được phong thái. Lúc còn trẻ chắc chắn ai cũng đều vô cùng đẹp trai và thu hút. Còn những người phụ nữ trước mặt thì càng khiến người ta hoa cả mắt, thật sự cảm thấy đẹp không tả nổi. Nếu như không phải là Triển Tiểu Liên nói với cô những người này là bác trai và bác dâu của cô, cô thật sự nghi ngờ người ở bàn này thật ra là minh tinh được mời đến.
Cung Ngũ mím môi, có chút lúng túng vì cái gen tốt lại mạnh của nhà này. Bọn họ lại có thể hoàn mỹ di truyền cho đời tiếp theo. Triển Tiểu Liên giới thiệu từng người với Cung Ngũ. Giới thiệu xong Cung Ngũ mới biết, lúc còn trẻ bác dâu cả Phan Huyền là một minh tinh, sau khi kết hôn thì lui về sau chuyên tâm giúp chống dạy con, chẳng trách đẹp như vậy. Bà ấy là một người rất nhiệt tình, kéo Cung Ngũ khen nửa ngày, khen đến nỗi khiến Cung Ngũ cũng ngượng ngùng.
Bác dấu hai Vivian là một người lại, là cô của Công tước đại nhân, nói cách khác bà ấy là người của gia tộc Edward, hơn nữa còn là chi hệ rất gần gũi với Công tước đại nhân Edward.
“Tiểu Ngũ, cháu đã từng đi đo chỉ số thông minh chưa? Cải Trắng Nhỏ...” Cung Ngũ còn chưa kịp nói gì, Triển Tiểu Liên đã vội vàng chắn giữa hai người, “Vivian, chị ngồi xuống ăn nhiều một chút, đồ ăn ở nơi này rất ngon, không ăn sẽ lãng phí!”
Bác dâu Ba là người duy nhất ở đây được chồng chăm sóc, sắc mặt tái nhợt giống như quanh năm không nhìn thấy mặt trời, nhưng tinh thần nhìn không tệ lắm. Bà còn chưa lên tiếng, người đàn ông bên cạnh bà ấy đã mở miệng: “Chào cháu, Tiểu Ngũ, bác là bác Ba, đây là bác dấu của cháu, rất vui vì được gặp cháu. Hai bác ở Thiết Yến, có thời gian thì qua đó chơi nhé.” Sau đó ông còn đưa cho Cung Ngũ một cái danh thiếp.
Cung Ngũ vội vàng gật đầu: “Cảm ơn bác Ba, cảm ơn bác đâu.”