Cải Trắng Nhỏ cười khanh khách, cầm lấy cái vòng tay nhỏ, dùng sức lắc để nghe tiếng. La Tiểu Cảnh giơ tay chỉ một đống đổ chất trong góc, nói: “Ngũ à3, cái đó là tiền mừng của ba tớ, quần áo là của Hổ Phách tặng Cải Trắng Nhỏ. Cái đĩnh vàng lớn kia là quà Tiểu Mao Đầu nhà Đoàn Tiêu tặng cho Cải Trắ2ng Nhỏ, đều ở đó hết! Cậu nhất định đừng làm mất đấy!”
Cung Ngũ liếc nhìn chằm chằm La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh! Quan hệ của chúng ta như thế nà5o?” “Tốt nha!” La Tiểu Cảnh cảnh giác.
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức nói, “Cậu cũng biết quan hệ của chúng ta tốt à? Cậu còn ra cái thể4 thống gì nữa? Chú La còn gửi tiền mừng cho Cải Trắng Nhỏ, Hổ Phách cũng mua quần áo cho Cải Trắng Nhỏ, dựa vào cái gì mà cậu lại không tặng gì cả.”0
La Tiểu Cảnh suýt nữa hộc máu, “Ba tớ và vợ tớ...”
“Đó là của bọn họ, lại không phải là cậu tặng” Cung Ngũ xem thường: “Tớ xem thường cậu! Cải Trắng Nhỏ, sau này chúng ta gặp chú này sẽ cùng xem thường chú ấy, lại dám không tặng quà cho Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta!” Cô giơ tay ra, “Cậu cho Cải Trắng Nhỏ một bao tiền mừng nữa, mau lên!” La Tiểu Cảnh hộc máu: “Ngũ à...”
Trên người cậu ta không có tiền, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành vay An Hổ Phách hai trăm tệ, nhét cho Cải Trắng Nhỏ, lúc này Cung Ngũ mới hài lòng. Ầm ĩ trong phòng VIP một lúc, Cung Ngũ nhìn thời gian, vội vàng bể Cải Trắng Nhỏ đứng lên, nói: “Sắp đến giờ rồi, tớ phải bế Cải Trắng Nhỏ đi ra ngoài đây. Tối hôm nay nó là nhân vật chính, nhất định phải lộ diện. Mọi người cứ ngồi ở đây nhé, tớ xong việc sẽ tới tìm mọi người.” Cô vội vàng vẫy tay với La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu, nói: “Tiểu Cảnh, Tiêu, khách ở đây giao cho mọi người, chăm sóc ăn uống cho tốt nhé, tớ đi trước đây!”
La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu gật đầu, “Cứ giao cho bọn tớ, cậu đi trước đi, đúng rồi, thấy ba tớ thì nói với ba tớ một tiếng, bảo tớ ở bên này, bảo ông ấy đừng lo lắng!”
Cung Ngũ đáp một tiếng, sau đó cùng Yến Đại Bảo bế Cải Trắng Nhỏ đi ra ngoài.
Triển Tiểu Liên đang định sai người tìm Cung Ngũ và Cải Trắng Nhỏ thì thấy cô và Yến Đại Bảo đi ra ngoài, một người bế đứa bé một người xách đồ.
Cải Trắng Nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, nó cứ nắm cái vòng vàng trong tay, tự giải trí lắc chơi, thỉnh thoảng còn cười khanh khách. Cung Ngũ đưa Cải Trắng Nhỏ cho Triển Tiểu Liên: “Cô, có phải cô muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi chào khách không?”
Không biết Công tước đại nhân chui ở đâu ra, đi đến sau lưng cô, nhận lấy Cải Trắng Nhỏ, “Để anh bế, em cứ bể mãi sẽ rất mệt mỏi, chúng ta có thể thay phiên nhau. Anh mệt thì Tiểu Ngũ bể, Tiểu Ngũ mệt thì anh bể, được chứ?”
Công tước đại nhân một tay bế Cải Trắng Nhỏ, tay còn lại khẽ vòng qua eo cô đi về một hướng: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút, bên kia mẹ đã thu xếp ổn thỏa rồi, lát nữa chúng ta đưa Cải Trắng Nhỏ qua cùng bọn họ gặp khách khứa.”
Xung quanh quá ồn ào náo nhiệt, may mà Cải Trắng Nhỏ tự chơi vui vẻ một mình, không bị ảnh hưởng đến. Cung Ngũ ngồi xuống, nhìn Công tước đại nhân một cái. Anh đặt Cải Trắng Nhỏ lên trên đùi, ôm người nó mỉm cười. Sau đó anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc tơ của Cải Trắng Nhỏ. Lúc anh hôn lên không tự chủ được nhắm hai mắt lại, lúc ngẩng đầu lên đã mở mắt ra.
Khoảnh khắc đó, Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy lúc người ba này nhìn Cải Trắng Nhỏ, dịu dàng giống như ánh mặt trời buổi chiều mùa đông, sưởi ấm lòng người.
Cung Ngũ ngơ ngác nhìn, trong lòng có chút là lạ. Cô mím môi nhìn anh một cái, nhân lúc anh không phát hiện, nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Một nhà ba người ngồi ở trên ghế, giống như mọi thứ xung quanh không liên quan đến bọn họ. Hình như mấy người Triển Tiểu Liên vẫn đang đợi người, Cung Ngũ cũng không biết đang đợi ai, sau khi Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh đến, cô mới biết hóa ra Triển Tiểu Liên đang đợi mẹ cô. Cung Ngũ vội vàng đứng dậy, đi qua đó, “Cô!” Triển Tiểu Liên quay đầu lại cười nói: “Cháu và Tiểu Bảo đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa gọi hai đứa.” Bà vẫy tay với Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc qua đây đi. Nhìn xem Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta lớn như vậy, chúng ta còn chưa tuyên bố rõ ràng với người ta chúng ta là thông gia. Hôm nay hiểm khi có cơ hội, vừa vặn bạn bè thân thích của hai bên đều ở đây, chúng ta nói với mọi người một tiếng...”
Cung Ngũ bị đuổi sang bên cạnh, chỉ có thể lại cùng Công tước đại nhân ngồi ở đó. Cô nghiêng người, dịch lại gần Công tước đại nhân, nói: “Cái đó...”
Công tước đại nhân nhìn cô, “Sao thế?”
Cung Ngũ hít mũi: “Liệu cô có nói với mẹ tôi, bảo chúng ta đăng ký kết hôn ở nơi này không?”
Một nhà ba người ngồi ở trên ghế, giống như mọi thứ xung quanh không liên quan đến bọn họ. Hình như mấy người Triển Tiểu Liên vẫn đang đợi người, Cung Ngũ cũng không biết đang đợi ai, sau khi Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh đến, cô mới biết hóa ra Triển Tiểu Liên đang đợi mẹ cô. Cung Ngũ vội vàng đứng dậy, đi qua đó, “Cô!” Triển Tiểu Liên quay đầu lại cười nói: “Cháu và Tiểu Bảo đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa gọi hai đứa.” Bà vẫy tay với Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc qua đây đi. Nhìn xem Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta lớn như vậy, chúng ta còn chưa tuyên bố rõ ràng với người ta chúng ta là thông gia. Hôm nay hiểm khi có cơ hội, vừa vặn bạn bè thân thích của hai bên đều ở đây, chúng ta nói với mọi người một tiếng...”
Cung Ngũ bị đuổi sang bên cạnh, chỉ có thể lại cùng Công tước đại nhân ngồi ở đó. Cô nghiêng người, dịch lại gần Công tước đại nhân, nói: “Cái đó...”
Công tước đại nhân nhìn cô, “Sao thế?”
Cung Ngũ hít mũi: “Liệu cô có nói với mẹ tôi, bảo chúng ta đăng ký kết hôn ở nơi này không?”
Anh hỏi: “Tiểu Ngũ muốn đăng ký kết hôn à?” Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Đương nhiên không muốn rồi.” Nói xong, cô còn kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác, nói: “Nếu không phải vì Cải Trắng Nhỏ, tôi không muốn đến chỗ như thế này đâu.” Công tước đại nhân cười nói: “Là anh không tốt, nếu như hồi đó anh làm tốt hơn một chút, bây giờ Tiểu Ngũ cũng sẽ không giận anh như vậy. Xin lỗi Tiểu Ngũ, nhưng anh vẫn hy vọng có cơ hội bù đắp cho em.”
Chỉ là mấy ngày nay bạn tốt của cô quá nhiều, người này tiếp nối người kia xuất hiện, sự tò mò của cô hoàn toàn bị những người đã từng là bạn của cô chiếm hết rồi.
Loại cảm giác này thật là vừa không biết làm sao vừa chua xót. Cung Ngũ vốn vẫn muốn oán trách anh mấy câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, nể tình anh đối xử với Cải Trắng Nhỏ tốt như vậy dịu dàng như vậy, cô không hung dữ với anh nữa.