Cung Ngũ vội vàng giơ tay ra: “Được, Cải Trắng Nhỏ, nào, cùng mẹ đi nghỉ ngơi một chút!” Yến Đại Bảo quay đầu lại nói với Lam Anh và Tần Tiểu Ngư: “3Các cậu đi với Tiểu Ngũ đi, tớ chỉ đành đi gặp anh Dung một mình vậy!” Lam Anh và Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Được!”
Yến Đại Bảo vừa định nhấc c2hân thì một đám người sau lưng lao đến phía cô: “Đại Bảo!”
Người thanh niên kia nho nhã lễ độ khom người với cô ta, làm một hành động lịch sự: “Kẻ hèn này là Long Đế, đến từ Tương Giang, vốn dĩ muốn gặp em gái Đại Bảo xinh đẹp đáng yêu của anh, không ngờ đến nơi này lại gặp được người đẹp như em.” Anh ta cầm lấy tay Tần Tiểu Ngư, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô ta một cái, “Thật vui vì gặp được người đẹp như em, anh tin tưởng em tuyệt đối không phải là khách qua đường trong cuộc đời anh.”
Tần Tiểu Ngư lập tức đáp một tiếng, “Đến đây! Đợi tớ với!” Cô ta run lẩy bẩy, vòng qua Long Đế, nhanh chân chạy qua bên kia.
Long Để đuổi theo: “Người đẹp, em tên là Tần Tiểu Ngư à? Tên rất hay, người đẹp xuống nước hóa thành cá, đúng là như vậy...” Tần Tiểu Ngư mím môi, trốn ra sau lưng Lam Anh, hô lớn: “Anh Anh, chúng ta đi thôi!” Lam Anh đẩy cửa đi vào, Long Đế vừa định vào theo, cửa đã nặng nề đóng lại. Tần Tiểu Ngư bám vào tường, thở hổn hển, “Tại... tại sao tớ luôn... luôn gặp phải bọn thần kinh thế?”
Lam Anh nhìn cô ta một cái, “Bởi vì cậu ngốc!”
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ, trợn mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người làm sao thế?” Tần Tiểu Ngư giơ tay chỉ ra cửa, nói: “Có một cái người tên là... Long đệ đệ hay là Long ca ca gì đó bắt chuyện...”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tớ không biết, dù sao hôm nay cũng có đủ kiểu người đến đây. Mọi người ăn cơm ở đây là được rồi, bên ngoài... nghe nói đều là lưu manh, tóm lại mọi người đừng đi lung tung là được.”
Tần Tiểu Ngư vỗ ngực, khó chịu: “Tớ đang đi với Anh Anh, tại sao họ cứ bắt chuyện với tớ? Tức chết tớ rồi!”
Cung Ngũ hít mũi, nói: “Bởi vì nhìn Anh Anh không dễ tiếp cận, cậu thì...”
Tớ làm sao?” Tần Tiểu Ngư không phục. “Nhìn cậu chính là đầu óc không được tốt lắm.” Cung Ngũ nói. Tần Tiểu Ngư tức chết: “Tốt xấu gì tớ cũng học bốn năm đại học rồi, các cậu không thể kỳ thị tớ chưa lấy được bằng tốt nghiệp!” Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong phòng còn có một đống người nước ngoài, Tần Tiểu Ngư kinh hãi: “Có phải tớ đi nhầm phòng rồi không?”
Cung Ngũ: “Không, bọn họ là khách tớ mời.” Cổ nhún vai: “Tớ cũng không phân rõ ai với ai nữa, cứ quây quần chơi với nhau đi.”
Winnie và Crovia hoàn toàn bị Cải Trắng Nhỏ thu hút, hơn nữa biết đây là con của Cung Ngũ, ai cũng xoa tay muốn bể. Cung Ngũ nói: “Các cậu bể thì được, nhưng không được làm Cải Trắng Nhỏ ngã, biết chưa?” Winnie cẩn thận ôm lấy Cải Trắng Nhỏ, cảm thấy tim mình cũng mềm ra, “Ôi trời ơi! Làm thế nào đây? Tớ yêu nó chết đi được! Làm thế nào đây, tớ sắp yêu nó chết mất rồi... Tại sao nó lại có thể đáng yêu như vậy chứ?” Cải Trắng Nhỏ được cô bể vào trong lòng, cô bé mở đôi mắt to tròn, sau đó nắm lấy tóc Winnie, dùng sức kéo một cái, Winnie hô to: “A... tóc tớ!”
Cung Ngũ vội vàng cạy tay cô bé ra, “Cải Trắng Nhỏ không được túm tóc cô, biết chưa? Cô thích con mà!” Cải Trắng Nhỏ xinh xắn mũm mĩm được mọi người thay phiên nhau bể, thật sự là vạn người mê. Winnie hỏi: “Bé con tên là gì thế? Rau Cải à?”
Cung Ngũ: “Là Cải Trắng Nhỏ. Tên tiếng Trung của nó là Phí Bào Bào, tên gia tộc là Adela Edward, đều là ba nó đặt. Haiz, đặt tên nó là Tiền Tiền thì hay biết bao, haiz..”
Mọi người: “...” “Tiểu Ngũ, trong mắt cậu chỉ có tiền thôi à?” La Tiểu Cảnh không chịu được nói: “Còn Tiền Tiền, Phí Tiền Tiền, ôi mẹ ơi, cái tên này hay lắm, phí tiền.”
Cung Ngũ mím môi: “Cho nên mới không tên như vậy đấy!”
La Tiểu Cảnh quay đầu lại: “Tiêu à! Trưa mai cậu bảo chú chuẩn bị nhiều tôm hùm đất một chút, tớ và Tiểu Ngũ vừa nói với bọn họ là tôm hùm đất ba cậu nấu cực kỳ ngon! Bọn họ cũng muốn nếm thử một chút.”
Đoàn Tiêu lập tức gật đầu: “Được! Không thành vấn đề!”
Cung Ngũ nhìn Đoàn Tiêu: “Sao cậu lại làm tổ ở đó không nói gì thế? Cậu biết nói mấy câu thì nói mấy câu, hỏi chút vẫn có thể chứ, mau qua đây đi, nào có chuyện một đám người nói chuyện mà mình cậu một kiểu được? Nhóc con, đừng ngồi trên kia nữa, chơi với em gái đi!”
Cải Trắng Nhỏ được đặt xuống đất. Cô bé đi đôi giày mềm, được mẹ dắt tay, có thể lảo đảo đi hai bước, sau khi mình đi được còn vui vẻ cười khanh khách. Đoàn Tiểu bế con trai đặt xuống cho cậu bé đứng ở bên cạnh Cải Trắng Nhỏ, còn cậu ta thì đứng ở bên cạnh. Đoàn Tiêu thật sự nghe không hiểu một chút nào, cũng không biết mở miệng thế nào, tuy nhiên đứng trong hai đứa bé kia thì vẫn được.
Cung Ngũ lắc Cải Trắng Nhỏ, nói với cậu bé: “Tiểu Mao Đầu, hôm nay là sinh nhật của em gái, cháu phải chúc em gái sinh nhật vui vẻ, biết không?”
Cô vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra, Yến Đại Bảo xông vào, giơ tay đóng cửa lại, nói: “Suyt! Đừng nói là tớ ở trong này!” Sau đó, cô trốn xuống dưới gầm bàn phủ khăn trải bàn.
Có người gõ cửa, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ đi mở cửa, một đám đàn ông đứng ở bên ngoài.
Cung Ngũ trùng bọn họ, bọn họ cũng trùng cô. Cải Trắng Nhỏ trong lòng Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn nhiều người chen chúc ở cửa như vậy, đột nhiên mếu máo khóc “oa” một tiếng. Cung Ngũ hét lớn: “Mấy người làm gì thế hả? Bắt nạt Cải Trắng Nhỏ nhà tôi đúng không?”
Người đàn ông dẫn đầu đứng ở cửa lập tức mỉm cười hòa nhã với Cung Ngũ, lịch sự mở miệng: “Chào cô gái xinh đẹp, tiểu mỹ nhân đáng yêu đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, xin hỏi cô Yến có ở bên trong không?”
Cung Ngũ hỏi: “Cô Yến nào? Không quen!” “Chắc chắn là cô biết, đừng cuống cô gái xinh đẹp, cô biết Yến Đại Bảo chứ? Cô ấy có ở bên trong không?” Cung Ngũ lắc đầu: “Yến Đại Bảo hả, Yến Đại Bảo thì tôi biết, cô ấy không có ở bên trong. Vừa nãy tôi thấy cô ấy nói là đi tìm mami rồi. Nếu các chú có thấy Yến Đại Bảo thì phiền nhắn giúp bảo cô ấy đến đây tìm chúng tôi! Đây là phòng VIP của bạn học.” “Được, không thành vấn đề.” Ông ta nhìn Cải Trắng Nhỏ, “Cô bé đáng yêu này...”
Cải Trắng Nhỏ tủi thân ôm cổ mẹ, đáng thương khóc, Cung Ngũ lạnh giọng trả lời: “Con gái tôi, mấy người dọa nó khóc rồi, tạm biệt!” Rồi cô giơ tay đóng cửa. Người bên ngoài bị nghẹn họng, chỉ có thể rời đi. Yến Đại Bảo đầu đầy mồ hôi chui từ dưới gầm bàn ra ngoài, “Mệt chết tớ rồi.” Cung Ngũ hỏi: “Cậu làm gì thế hả?” Cô vội vàng dỗ Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ khóc nấc, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, tủi thân chết đi được.
Yến Đại Bảo bò ra ngoài, nằm bò lên ghế: “Còn cần phải nói à? Mỗi lần anh của mami nhìn thấy tớ đều như vậy, kinh khủng... Bác Cả của tớ là kinh khủng nhất, sau đó là bác Hai... Tớ muốn nói chuyện với các anh cũng không được... Ôi, quá nhiều người chính là phiền phức, đúng là mệt chết tớ rồi, tớ chạy mấy vòng liền!”
Nhìn thấy mấy người Winnie, Yến Đại Bảo lập tức nói: “A? Hóa ra là các cậu à, các cậu cũng đến hả!” Cô nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nhớ ra rồi phải không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Ba của Cải Trắng Nhỏ nói.” Winnie và Crovia chỉ muốn bể Cải Trắng Nhỏ, kết quả Cải Trắng Nhỏ vừa bị tủi thân, bây giờ sống chết ôm cổ mẹ không buông tay. Cậu nhóc nhà Đoàn Tiêu đứng dưới chân Cung Ngũ dè dặt giơ tay sờ đôi giày của Cải Trắng Nhỏ, sau đó chạy nấp ra sau lưng Đoàn Tiêu, nghiêng đầu nhìn. Cung Ngũ hỏi: “Tiểu Mao Đầu, em gái có xinh đẹp không?”
Cậu bé gật đầu. Đám người lớn cười ồ lên, trẻ con cũng biết khen Cải Trắng Nhỏ xinh đẹp.
Tần Tiểu Ngư nhìn Cải Trắng Nhỏ, sau đó yên lặng ngồi sang bên cạnh, chống cằm không nói câu nào, mãi rất lâu sau cô ta mới nói: “Tiểu Ngũ, tớ không có nhiều tiền mừng cho cậu, tớ mua hai món đồ chơi nhỏ cho cho Cải Trắng Nhỏ!”
Cung Ngũ gật đầu: “Được, vừa vặn Cải Trắng Nhỏ đã chán chỗ đồ chơi bây giờ rồi, có cái mới nó sẽ vui lắm” Biết Tần Tiểu Ngư nghèo muốn chết, chắc chắn Cung Ngũ sẽ không bới móc cô ta. Cô muốn làm thịt những người có tiền kia, ví dụ như kiểu con trai ngốc nhà giàu như La Tiểu Cảnh, cô hỏi: “Tiểu Cảnh, chú La đâu? Cậu không để ý đến chú ấy à?” Là Tiểu Cảnh cười lắc đầu: “Không cần phải để ý đến ba tớ, ba tớ tự biết chăm sóc mình.”