Tân Tân trợn mắt: “Cái này có gì mà mạo hiểm? Đó là người theo đuổi, lại không bị người ta nói là người tình, tớ cảm thấy rất tốt.”
“Cậu3 ngốc à? Tần Tiểu Ngư!” Cung Ngũ nói: “Cậu tự suy nghĩ đi, đây là người theo đuổi cậu, cậu quen hai năm rồi, cũng coi như là theo đuổi cậu hai 2năm. Cậu nói đi, người ta con nhà giàu, cậu nghèo như vậy, tại sao cậu không đồng y?”
“Trước đó tớ định đồng ý rồi, nhưng sau đó có một5 lần tớ thấy anh ta dẫn một em gái đẹp đến khách sạn thuê phòng, tớ không đồng ý nữa.” Cung Ngũ vỗ tay: “Thế là đúng rồi. Cậu cũng có đầu óc mà4, cậu cũng biết không thể đồng ý. Vậy tớ hỏi cậu, cho dù cái tên con nhà giàu này đồng ý đầu tư cho cậu, cậu cảm thấy mục đích đầu tư của anh t0a là gì? Cậu đừng lườm tớ, không cần suy nghĩ tớ cũng biết, nhất định là anh ta đầu tư để nhắm vào cậu. Nếu là như vậy, người đầu tư này của cậu có đáng tin không? Dĩ nhiên, nếu như cậu đồng ý người ta theo đuổi, hơn nữa có hy vọng kết hôn, vậy thì không thành vấn đề. Nếu như những thứ này đều không thành, vậy chắc chắn cậu sẽ bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi. Người ta muốn cậu trả lại số tiền chưa thu hồi được kia thì sao? Cậu cảm thấy ổn thỏa không?” Tần Tiểu Ngư mím môi, con ngươi sắp rơi cả ngoài, sau đó cô ta cầm bút, gạch tên con nhà giàu đó đi.
Cung Ngũ nhìn cái tên cuối cùng, Tần Tiểu Ngư viết là X Cửu, hơi giống mắng người, có điều có một chữ Cửu, Cung Ngũ hỏi: “Đây là ai thế?” Vẻ mặt Tẩn Tiểu Ngư lập tức thay đổi, bĩu môi, trợn mắt nói: “Một tên ngu ngốc.”
Cung Ngũ: “...” Cô móc tai, “Quen nhau thế nào?” Tần Tiểu Ngư: “Bán bao cao su nên quen.” Cung Ngũ lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa?” Tần Tiểu Ngư: “Không biết, tớ cảm thấy người này càng không đáng tin cậy hơn, bởi vì người này nói không giữ lời.” “Tẩn Tiểu Ngư, cậu nghe tớ nói, người làm ăn nhất định phải có con át chủ bài trong tay, như vậy, cho dù đối phương có phải là người giữ chữ tín hay không, cậu đã có điều kiện tiên quyết để áp chế đối phương rồi! Cho nên, vấn đề người này nói không giữ lời thật ra không lớn, bởi vì chỉ cần anh ta là người làm ăn, anh ta phải có danh tiếng tốt, nếu không, sau này ai còn làm ăn với anh ta nữa? Vậy đi, trước hết cậu nghĩ xem liệu có vi phạm tính nguyên tắc với người này hay không, nếu như không có, vậy có thể cân nhắc người này một chút. Nếu như người này có phẩm chất đạo đức như người đầu tiên, vậy thì bỏ đi, không được làm cùng. Làm ăn không thể làm tổn hại danh tiếng của mình được.”
Nói xong, cô tròn mắt nhìn Tần Tiểu Ngư. Tần Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, nói: “Hình như người này chưa có vợ, có bạn gái hay chưa tớ không biết, dù sao sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn.”
Yến Đại Bảo ở bên cạnh mặt đầy bát quái hứng thú bừng bừng hỏi: “Anh ta muốn theo đuổi cậu à?” Tần Tiểu Ngư kiên quyết lắc đầu: “Không có! Tuyệt đối không có!”
Cung Ngũ vỗ tay: “Như vậy rất tốt, có thể cân nhắc người này. Anh ta có tiền, chưa có vợ sẽ không có tai tiếng, còn không có ý với cậu, người này thật sự có thể cân nhắc.”
La Tiểu Cảnh ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn, khoanh tay không nói chuyện, thỉnh thoảng ăn miếng dưa bở an ủi. Tần Tiểu Ngư hít mũi, nói: “Cái đó... tớ cảm thấy tớ vốn dĩ đã nghèo rồi, luôn không trả tiền kịp thời chắc chắn không được.” Cung Ngũ trợn mắt: “Tần Tiểu Ngư cậu ngốc à? Nếu như cậu hợp tác với anh ta, cậu chắc chắn phải suy nghĩ đến điểm này, không trả tiền rất phiền phức, nhưng bây giờ cậu đang tìm cộng sự, anh ta quỵt nợ kiểu gì? Anh ta quỵt nợ cậu cũng không tổn thất! Cậu nghĩ đi, nhà máy không nhìn thấy tiền có thể phát hàng à? Anh ta không đưa cậu tiền cậu dám lấy nhiều hàng ở nhà máy thể à? Cậu phải nhớ kĩ, bây giờ người cậu phải tìm không phải là đối tượng hợp tác, mà là cộng sự, tính chất khác nhau, đối với tiền vốn đương nhiên cũng khác nhau. Cậu nói đúng không?”
Tần Tiểu Ngư cũng buồn bực ăn dưa, nói: “Là rất ngọt, chỉ là chỗ này hơi đắng.”
Yến Đại Bảo cũng nói: “Tớ ăn phần đuôi cũng rất đắng.”
Cung Ngũ liếm một cái, sau đó rùng mình: “Tiểu Cảnh, đưa nhà thân thích nhà cậu hơi đắng.” La Tiểu Cảnh nhìn bọn họ một cái, “Người ăn sẵn không có quyền lên tiếng. Vỏ dưa là do tớ gọt, thịt dưa là các cậu ăn, các cậu không biết xấu hổ nói không ngon à?”
Cung Ngũ mím môi: “Hẹp hòi.”
Là Tiểu Cảnh suýt nữa nổi đóa: “Ngũ à, người không có quyền lên tiếng nhất chính là cậu đấy!” Cung Ngủ không để ý đến cậu ta, trợn mắt rồi vui vẻ ăn dưa, đầu đắng thì không ăn nữa. Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, nhà tớ cũng nuôi hai con gà, A Phiêu và Thúy Thúy.”
Tần Tiểu Ngư nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Cái này tớ phải suy nghĩ đã. Hay tớ lại viết mấy cái tên nữa ra...”
Yến Đại Bảo tò mò: “Sao cậu lại quen nhiều người thế?”
Tần Tiểu Ngư không ngẩng đầu lên nói: “Tớ là người làm ăn, không quen nhiều sao tớ mở rộng làm ăn được!” Cô ta nói rồi lại viết tên mấy người nữa lên quyển sổ, nói: “Mấy người này cũng rất giàu.” Dưới sự nhắc nhở của Cung Ngũ, cô ta lại gạch bỏ mấy người, cuối cùng sự lựa chọn tốt nhất vẫn là người vừa rồi.
Tần Tiểu Ngư chống cằm, chặc lưỡi, qua rất lâu mới nói: “Tớ suy nghĩ đã.”
Cung Ngũ cất bút đi, nói chuyện lâu quá nên khô miệng khô lưỡi, cô cầm một miếng dưa bở lên ăn cho nhuận giọng: “Dưa này ngon quá!”
Yến Đại Bảo cũng nói: “Tớ ăn phần đuôi cũng rất đắng.”
Cung Ngũ liếm một cái, sau đó rùng mình: “Tiểu Cảnh, đưa nhà thân thích nhà cậu hơi đắng.” La Tiểu Cảnh nhìn bọn họ một cái, “Người ăn sẵn không có quyền lên tiếng. Vỏ dưa là do tớ gọt, thịt dưa là các cậu ăn, các cậu không biết xấu hổ nói không ngon à?”
Cung Ngũ mím môi: “Hẹp hòi.”
Là Tiểu Cảnh suýt nữa nổi đóa: “Ngũ à, người không có quyền lên tiếng nhất chính là cậu đấy!” Cung Ngủ không để ý đến cậu ta, trợn mắt rồi vui vẻ ăn dưa, đầu đắng thì không ăn nữa. Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, nhà tớ cũng nuôi hai con gà, A Phiêu và Thúy Thúy.”
Tần Tiểu Ngư hét lớn một tiếng: “Tại sao A Phiêu và Thúy Thúy của tớ lại ở nhà cậu? A, tớ nhớ ra rồi, Tiểu Ngũ nói nhà Tiểu Bát cũng có hai con... bây giờ chỉ có một con.” Cô ta đau lòng, “Ngẩn Ngơ bị bọn họ ăn rồi, còn không phần cho tớ cái đùi gà nào!”
Cung Ngũ trợn mắt, không tiếp tục cái chủ đề này nữa. Cô vội vàng hỏi Tần Tiểu Ngư: “Cậu có muốn đi thăm A Phiếu và Thúy Thúy không?” Yến Đại Bảo bổ sung: “Chỉ cho phép nhìn, không cho phép cướp! Đó là gà tớ nuôi, nếu như cậu cướp chính là trộm đồ!” Cung Ngũ nói: “Tội danh cướp đồ nghiêm trọng hơn so với trộm đồ.”. Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng, nếu cậu cướp gà của tớ, chính là cướp đồ!” Tần Tiểu Ngư hít sâu, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, tớ đi thăm bọn chúng cũng được chứ? A Phiêu và Thúy Thúy của tớ, cũng không biết các cậu biến thành cái gì rồi.” Vì vậy, đoàn người chuẩn bị lên đường đến nhà Yến Đại Bảo thăm A Phiếu và Thúy Thúy. La Tiểu Cảnh đi theo cách hai túi dưa đi theo sau.