Cung Ngũ phiền muộn: “Tần Tiểu Ngư, tớ nhìn cái quần này của cậu là tin cậu nghèo thật rồi. Cậu nói xem rốt cuộc tại sao cậu lại nghèo như vậy chứ?”3
Tần Tiểu Ngư cũng phiền muộn theo: “Cái này... tớ cũng không biết, cậu nói ngày nào tớ cũng mệt rũ rượi, bận như con quay, tại sao tớ vẫn ng2hèo thế nhỉ?”
Cung Ngũ hỏi: “Cậu có ghi sổ sách không? Có ghi chép lại mua bao nhiêu, mua lúc nào không?” Tần Tiểu Ngư buồn rầu, “Tớ ghi rồi5, lúc tớ xem sổ sách, tớ phát hiện mình rất giàu, nhưng trên người tớ lại không có tiền. Tiểu Ngũ cậu thông minh như vậy, cậu phân tích giúp tớ xem 4rốt cuộc là tại sao thế?” Cung Ngũ buồn bực sao cô lại gần gũi với Tần Tiểu Ngư chứ. Bình thường chắc chắn cô sẽ coi như không nghe thấy, nhưng bây 0giờ không được, cô đã cầm tiền của Cung Cửu Dương rồi. Cung Cửu Dương còn trả tiền bảo hiểm cho Cải Trắng Nhỏ, thể nào cô cũng phải giúp một chút. Cung Ngũ giơ tay qua Yến Đại Bảo ở giữa: “Cậu đưa sổ sách cho tớ xem xem.” Tần Tiểu Ngư lập tức mớc một quyển sổ bìa da dày cộp từ trong balo ra, “ở đây cả.”
Vậy là Cung Ngũ nghiêm túc xem, Tần Tiểu Ngư làm ăn không được, nhưng sổ sách ghi chép rất rõ ràng, viết rõ ràng ngày tháng và thời gian mỗi lần giao hàng, có trả tiền hay không. Sau khi xem kĩ từng mục, cô ngẩng đầu lên hỏi Tần Tiểu Ngư: “Lần đầu tiên giao hàng cậu không đòi tiền, bảo bọn họ bán hộ, bọn họ có bảo cậu giao hàng lần hai không?”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Có!” Cung Ngũ hỏi: “Bình thường chu kỳ giao hàng là bao lâu?” Tần Tiểu Ngư: “Có lúc rất lâu, có lúc rất nhanh là phải bổ sung hàng.” Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, “Sau đó giao hàng cho bọn họ, đòi tiền à?” Tần Tiểu Ngư: “Lần đầu tiên không đòi tiền, sau này đòi tiền chắc chắn người ta không vui!”
“Cậu bị ngốc à?” Cung Ngũ trợn mắt: “Nghĩ thôi cũng biết phải đòi tiền rồi! Cậu tự nghĩ xem, lần đầu tiên cậu không lấy tiền là vì cái gì? Bởi vì người ta không nhận hàng của cậu, vì chào hàng, cậu chỉ có thể làm như vậy. Sau đó người ta bảo cậu mang thêm hàng, chứng minh mặt hàng đó không tệ, người tiêu thụ nhận rồi, vậy chẳng khác nào bắt đầu nhập hàng từ cậu, cậu không nhân cơ hội đòi tiền, cậu không nghèo thì ai nghèo?” Tần Tiểu Ngư mơ màng dùng đôi mắt xinh đẹp, vô tội nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ siết tay lại: “Cậu nghèo là có nguyên nhân. Bởi vì không đủ đầu óc!”
Tần Tiểu Ngư vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười, bởi vì cô ta cần Cung Ngũ giúp đỡ.
Cung Ngũ hít sâu, nói: “Sau khi về, cậu sửa sang lại chỗ sổ sách này một lần, những chỗ rất lâu mới chịu nhập thêm hàng thì cậu bỏ luôn chỗ đó đi, chậm thể lấy tiền đâu ra quay vòng vốn. Còn những chỗ mà nhập thêm hàng nhanh thì chứng tỏ chỗ đó kinh doanh có lãi, có nguồn khách hàng ổn định. Những chỗ đó cậu không cần bỏ vốn nhập hàng trước cho họ mà phải thu tiền ngay, hiểu chưa? Mà cậu cũng không tính phí giao hàng à?” Cô chỉ vào cái quần rách gối của Tần Tiểu Ngư, “Tiền ăn tiền uống, tiền đi lại, tiền phát sinh vấn đề như cậu bị rách quần lúc đi giao hàng thì lấy ở đâu ra hả? Phải tính phí vận chuyển chứ!” Tần Tiểu Ngư chớp mắt, “Ờ” Cung Ngũ cảm thấy người này quá ngốc, không thích hợp để làm ăn. Nhưng bao nhiêu năm qua Tần Tiểu Ngư vẫn kiên trì theo đuổi, say mê làm ăn, tự tin rằng mình là nữ cường nhân thì Cung Ngũ cũng đành chịu.
“Tần Tiểu Ngư, lúc bàn bạc với ông chủ, cậu nhất định đừng có nói bắt đầu từ hôm nay không thể không trả tiền nhận hàng nữa, như vậy chắc chắn ông chủ không chấp nhận.” Cung Ngũ hít mũi, nhìn cô ta một cái. Tần Tiểu Ngư hỏi: “Tớ không nói như vậy, vậy thì nói thế nào?”
Cung Ngũ siết tay: “Đương nhiên cậu phải bịa ra lý do rồi! Vậy đi, đến lúc đó cậu nói, ông chủ XX, bây giờ quy mô của công ty càng ngày càng lớn, làm ăn cũng càng ngày càng tốt, cho nên quy định chế độ cũng nghiêm khắc hơn. Cậu cứ nói là trước đó cậu xin với công ty nên mới được giao hàng trước thu tiền sau, nhưng bây giờ công ty nề nếp rồi, không cho phép như vậy, nếu không cậu sẽ phải bỏ tiền túi...” “Nhưng bây giờ chính là tớ đang bỏ tiền túi!” Tần Tiểu Ngư nói.
“Cho nên cậu mới nghèo đó!” Cung Ngũ tức chết: “Cậu bỏ tiền túi, bọn họ lại không biết. Bây giờ cậu không muốn bỏ tiền túi nữa thì phải nghĩ cách tìm được lý do thích hợp để bọn họ tin tưởng. Công ty chính là một cái bia đỡ đạn, chẳng lẽ cậu muốn nói với bọn họ là cậu không muốn bỏ tiền túi à? Người ta lại nói cậu không muốn bán hàng của cậu sao. Cậu vừa không được bỏ tiền túi, lại phải trấn an ông chủ, khiến bọn họ cảm thấy cậu đứng về phía bọn họ, như vậy cậu đạt được mục đích còn không đắc tội ai. Cậu tự nghĩ xem có đúng không?”
Yến Đại Bảo ở bên cạnh không nhịn được nói: “Tần Tiểu Ngư, sao cậu lại ngốc như vậy? Tớ nghe còn hiểu.” Tần Tiểu Ngư trợn mắt nhìn Yến Đại Bảo một cái, “Tớ biết cậu thông minh rồi, đừng bắt nạt người khác!” Cung Ngũ vội vàng nói: “Ôi chao, Yến Đại Bảo đang lo cho cậu, không có ai bắt nạt cậu cả” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng thế, đúng thế. Ngốc còn không cho người khác nói!” La Tiểu Cảnh ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, một lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên nói: “Tần Tiểu Ngư, cậu bán cái gì thế? Có muốn vào siêu thị không?” Ba người vốn dĩ đang ầm ĩ lập tức đồng loạt nhìn về phía La Tiểu Cảnh, “Cậu nói lại lần nữa đi.” La Tiểu Cảnh bị dọa giật mình, lắp ba lắp bắp nói: “Tớ nói chỉ cần là đồ có túi đựng là đều có thể vào siêu thị...” Tần Tiểu Ngư lập tức nhảy lên: “Tớ muốn!”.
Cung Ngũ cảnh giác, trợn mắt nhìn La Tiểu Cảnh một cái. La Tiểu Cảnh lập tức nói: “Có điều chuyện này phải được ba tớ đồng ý đã, bởi vì ông ấy phải cân nhắc thị trường.”
Tần Tiểu Ngư lập tức nói: “Không thành vấn đề!”
Cung Ngũ bĩu môi: “Tiểu Cảnh đã nói phải được chú đồng ý rồi, cậu vui mừng quá sớm đó, ngồi xuống đã, chúng ta còn chưa phân tích xong. Nếu như được thật, đến lúc đó tớ cũng đi nói rõ với chú, tớ với chú là chỗ quen biết cũ, cậu mới đến nhà người ta một lần đã không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu à? Tần Tiểu Ngư thể diện của cậu đâu hả?”
Tần Tiểu Ngư lập tức ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Cái gì chứ, bắt nạt người.” Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nói đi, cậu nói tiếp đi, tớ nghe đây.” Cung Ngũ nói: “Nói trắng ra là, bây giờ tiền của cậu đều dùng để trả hết tiền hàng rồi, cho dù bình thường kiếm được cũng là tiền lẻ. Chậc chậc chậc,” Cung Ngũ phiền muộn nói: “Cái này... đầu óc là thứ tốt, Tiểu Ngư à, cậu phải luôn mang theo.” Tần Tiểu Ngư giơ tay sờ đầu mình, nói: “Tớ mang rồi, không phải đầu đi cùng với cơ thể à!” Qua mấy giây cô ta mới phản ứng được: “Tiểu Ngũ cậu nói tớ không có đầu óc!”
Cung Ngũ thở dài: “Tớ thuận miệng nói thế thôi, cậu tin thật à? Nào nào, nói tiếp.”
Yến Đại Bảo ngồi ở giữa, mặc dù dựa người ra sau, cố gắng nhường chỗ cho hai người, nhưng vẫn dựng tại lên nghe, “Trước tiên cậu phải hủy bỏ các bên chu kỳ quá dài, sau đó đổi phương thức trả tiền thành trả tiền trước, phát hàng sau. Cậu là một cô gái, mang theo tiền trên người chắc chắn không an toàn. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, tốt nhất là chuyển tiền thông qua internet, như vậy an toàn hơn.”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Tiểu Ngũ, sao cậu lại thông minh vậy?”
Cung Ngũ nói: “Tớ vẫn luôn rất thông minh, cậu đừng sùng bái tớ quá, tớ sẽ xấu hổ. Chúng ta nói tiếp, sau đó chính là cho vào siêu thị Tiểu Cảnh vừa nói, đây nhất định là một đề nghị rất tốt, nhưng mà Tần Tiểu Ngư, cái này cũng có vấn đề. Cậu không có vốn, cậu không phát hiện ra à? Cậu tưởng giao hàng dễ như vậy hả? Nhà máy có thể bán ra cho cậu với giá thấp, nhưng không thể cung cấp miễn phí cho cậu. Đợi cậu bán rồi mới thu tiền, cậu nhất định phải bỏ tiền túi lấy hàng, sau đó gửi số hàng lớn vào siêu thị. Thanh Thành có nhiều siêu thị như vậy, nếu như cậu bàn bạc thành công với tất cả, cậu sẽ giàu to.”
Tẩn Tiểu Ngư chặc lưỡi, nghe Cung Ngũ nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, “Tớ bảo ba tớ bán nhà đi...”
Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, “Cậu đúng là không hiểu giá cả thị trường một chút nào, nhà cậu có mấy căn nhà? Cậu có biết siêu thị nào làm ăn nhất định tốt không? Siêu thị khác nhau ở các chỗ khác nhau, chi phí tiêu dùng và khả năng chi tiêu cũng khác nhau. Cậu dồn một đống hàng xuống, kết quả người ta chỉ muốn mua hàng đắt, chất lượng tốt hơn, bởi vì người ta có khả năng chi tiêu đó. Cậu nói cậu có bao nhiêu tiền để mà làm đi làm lại?”