Mẹ La nhìn sang người khách đang yêu cầu chủ động giúp đỡ, bà vội vàng nói: “Được chứ. Cô đang nghĩ không biết nên nấu món gì3 với nó.”
Tần Tiểu Ngư xắn tay áo, mẹ La bảo cô ta đeo tạp dề vào những Tần Tiểu Ngư xua tay nói: “Không cần đâu, qu2ần áo cháu mặc rất rẻ, cả bộ chưa đến một trăm tệ, không cần phải mặc tạp dề đâu.” Là Tiểu Cảnh giật giật tay áo Cung Ngũ: “5Tần Tiểu Ngư biết nấu ăn không?” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tớ cũng không biết, cậu cảm thấy tớ biết được sao?” La Tiểu Cảnh suy n4ghĩ thấy cũng đúng, phần ký ức Tiểu Ngũ mất đi chính là lúc trước khi vào đại học. Trong lúc Tần Tiểu Ngư và mẹ La đang nấu 0ăn, Cung Ngũ ở ngồi trong phòng khách xem tivi, chép miệng, “Tiểu Cảnh, cậu có đồ ăn gì ngon không?”
La Tiểu Cảnh: “Cậu là heo đầu thai à? Đi đến đâu cũng muốn ăn.”
Cung Ngũ mím môi, “Ăn chính là chuyện lớn trong đời người, không thể qua loa được, cậu không cho người ta ăn à? Thật là nhỏ mọn.”
Trong lòng La Tiểu Cảnh oán trách, nhưng vẫn đứng dậy đi tìm đồ ăn cho cô.
Rất may cậu ta thường mua đồ ăn cho An Hổ Phách nên bóc ra ra lấy mỗi thứ một ít cho cô. Cung Ngũ vui vẻ, vừa ăn vừa ngồi xem tivi, cảm thấy không có Cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh thật là tốt, tuy nghĩ lại cô vẫn thấy nhớ gương mặt mũm mĩm của nó.
Không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng động, ba La từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cung Ngũ đang ngồi trên sofa, nở nụ cười hiền hòa nói: “Tiểu Ngũ đến đấy à? Sao còn có người bận rộn trong nhà bếp thế kia? Hôm nay ở siêu thị có nhiều việc, nên chú về muộn một chút. Tiểu Ngũ đừng khách sáo, cứ xem như đang ở nhà mình.”
Cung Ngũ nhe răng: “Chú, cháu đâu có khách sáo, bọn cháu đến ăn chực mà. Bạn học của cháu Tần Tiểu Ngư, cậu ấy biết nấu ăn, nên đã vào bếp giúp cô.” Ba La còn đặc biệt đi vào nhà bếp chào hỏi Tần Tiểu Ngư.
Mới một lát, trong bếp đã có mùi thơm bay ra, La Tiểu Cảnh cảm thán: “Mùi thơm của gà bay ra rồi kia, thật là thơm quá!”
Cung Ngũ gật đầu, hai người chạy đến cửa nhà bếp, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu, nói: “Vẫn còn sớm, chỉ cần hấp một chút là có thể ăn được rồi.” Cô ta đi ra ngồi lên ghế sofa nói: “Gà hôm nay nhất định là rất ngon!”
Cung Ngũ sùng bái: “Tần Tiểu Ngư, cậu thật là lợi hại!” Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu, đắc ý, “Chứ sao!” Đang nói chuyện thì điện thoại của Cung Ngũ reo lên, cô nói: “Tiểu Cảnh, cậu đi đón Yến Đại Bảo đi, cậu ấy gọi cho tớ rồi.” La Tiểu Cảnh lập tức lập tức thay dép đi xuống lầu, nói với mẹ La một tiếng: “Mẹ, con đi xuống dưới một chút, sẽ trở lại ngay.” Ý cậu ta muốn bảo mẹ nói chuyện với Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư, đừng để hai người họ buồn chán. Ba La rửa tay xong trở ra, ngồi lên sofa cùng coi phim thần tượng với hai cô gái, còn thảo luận với hai cô: “Cô gái này xinh đẹp như vậy, sao trong lòng lại xấu xa thể chứ?” Cung Ngũ giải thích: “Bộ phim thần tượng nào cũng cần có một nhân vật như vậy thì tình tiết phim mới có thể phát triển. Cô gái đó tâm địa hơi xấu một chút, tất cả là do lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình không tốt mà ra.” Sau đó cô ngẩng đầu lấm bẩm một câu: “Theo lí mà nói thì lúc nhỏ điều kiện gia đình cháu cũng không tốt, nhưng mà cháu đâu có biến thái như vậy.”
Ba La: “...”
Tần Tiểu Ngư hít hít mũi, nói: “Lúc nhỏ điều kiện gia đình tớ cũng không tốt, tớ cảm thấy tớ cũng có chút biến thái đấy.”
Me La: “...”
Hai cô bé này sao buồn cười thế nhỉ? Không lâu sao La Tiểu cảnh dẫn Yển Đại Bảo về, vừa vào cửa thì Yến Đại Bảo liền nhảy lên, hét to: “Tiểu Ngũ tớ đến rồi đây!”
Cô phi thẳng vào người Cung Ngũ, Cung Ngũ vội vàng nói: “Cậu đừng có đụng vào đầu tớ. Hai ngày nữa tớ còn phải đi kiểm tra lại đấy.” Ba La lúc này mới nhớ đến chuyện trước kia có nghe La Tiểu Cảnh nói Cung Ngũ làm phẫu thuật, vội vàng hỏi han vài câu, nghe cô nói không sao thì mới gật đầu: “Không sao thì tốt rồi, phải nhớ chú ý sức khỏe. Tiểu Ngũ vẫn còn trẻ, sẽ hồi phục rất nhanh, sau này phải kiểm tra sức khỏe định kì, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất. Đời người vẫn còn dài.”
La Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh mỉm cười, nói: “Ba, con đã nói với ba chưa? Con gái của Tiểu Ngũ là Cải Trắng Nhỏ vài ngày nữa sẽ tổ chức sinh nhật một tuổi, đến lúc đó ba có muốn gửi bao lì xì làm quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ không?”
Ba La lập tức tiếp lời: “Nhất định là có rồi! Con gái bảo bối của Tiểu Ngũ, chú nhất định phải đến chúc mừng chứ!”
La Tiểu Cảnh nhìn Cung Ngũ, nói: “Ngũ này, nhớ gửi thiệp cho ba tớ đấy, bằng không bao lì xì của ba tớ không biết phải gửi thể nào đâu.”
Cung Ngũ vừa nghe thấy có thể nhận thêm bao lì xì, lập tức nói: “Ừ, tớ nhất định sẽ nhớ!”